Editor: _thfebruary
Gió ngoài cửa thổi vào, cửa sổ đang khép hờ cho nên có thể thấy được phong cảnh bên ngoài.
Bắc Bắc ngồi dựa vào cửa sổ, cách Chu Thịnh hơi xa, nhưng cô cũng không muốn qua đó.
"Vợ ơi anh nhớ em." Chu Thịnh tiếp tục kêu ca.
Bắc Bắc khẽ cười nhìn anh: "An phận một chút, lúc nãy y tá nói máu anh tràn ra ngoài rồi đó." Nghĩ thôi cũng biết nguyên nhân là do tối qua bọn họ ngủ chung.
Chuyện này, Bắc Bắc không thể nuông chiều Chu Thịnh.
Chu Thịnh nhìn cô thật lâu, biết không có kết quả, cũng không cố gắng nữa.
Anh nằm trên giường nhìn Bắc Bắc, không hề thu hồi ánh mắt lại, còn Bắc Bắc từ đầu đến cuối không hề nhìn anh, thấy Chu Thịnh im lặng, lúc này Bắc Bắc mới xem một bộ phim truyền hình đang chiếu, thuận tiện ghi chép lại.
Trước đây cô không biết diễn như thế nào, cô sẽ ngồi tại chỗ suy nghĩ về diễn xuất của những diễn viên khác, sau khi hiểu được đôi chút, thấy phân cảnh của mình đang chiếu, cô sẽ ghi chú lại, quan sát nhân vật mình diễn, rồi xem chỗ nào mình diễn chưa tốt, suy nghĩ chỗ đó phải diễn ra sao, phải diễn đạt như thế nào mới đúng.
Tuy phương pháp này hơi tốn sức nhưng lại giúp ích cho cô rất nhiều, có thể thấy được khuyết điểm của bản thân.
Cho nên, bây giờ Bắc Bắc cũng không quên sử dụng phương pháp này để ghi chú lại những vấn đề của mình.
Cô đang xem phim Mùa hè năm ấy, mấy tập đầu phát sóng không tệ, nhưng vẫn có một vài chỗ có vấn đề, cho nên nếu lúc đó xem, chắc chắn muốn sửa lại.
Cô xem rất nghiêm túc, Chu Thịnh nhìn cô cũng vậy.
Hình thức ở chung của hai người hơi kì lạ, nhưng cũng không phải là không tốt.
Bắc Bắc xem xong hai tập phim, ghi chép xong xuôi rồi rót nước cho Chu Thịnh uống, những ngày trong bệnh viện cứ thế trôi qua, cho đến hôm chủ nhật.
Trong phòng bệnh của Chu Thịnh có TV, giờ tối chủ nhật đang chiếu gameshow cô mới quay, giờ thì chiếu tập thứ hai chương trình du hành.
Buổi tối hôm nay, cô và Triệu Manh Manh còn có vợ chồng Lý Ẩn – Dương Chân Chân không ngừng xuất hiện trên đài Orange.
Không biết mọi người có mỏi mắt không, những không thể phủ nhận buổi chiều có rất nhiều fans ở trên Weibo tỏ vẻ mong chờ, tổ chương trình vừa tung ra những đoạn clip ngắn, đã khiến khán giả muốn xem đến nao lòng.
Chu Thịnh và Bắc Bắc cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Chu Thịnh, anh rất mong chờ tiết mục của Bắc Bắc, dù sao cũng là vợ mình, bất kể là tiết mục gì anh đều muốn xem chỉ trừ phim truyền hình, anh không chịu nổi Bắc Bắc đứng chung một chỗ với người đàn ông khác, không kiên nhẫn để xem hết.
Bắc Bắc thấy vậy vui mừng, dù sao bảo chồng mình xem cảnh cô và người khác tình cảm.... Cảm giác giống như đeo cho anh cái nón xanh vậy, tuy là không có.
Nhưng tóm lại có cảm giác như thế.
- -
"Lúc em đi quay chương trình này, mẹ và bà nội cũng đến hả?"
Bắc Bắc gặt đầu: "Lúc đầu mẹ nói muốn đi, nhưng sau đó mẹ lo lắng không có thời gian, nên nói chắc không đi." Bắc Bắc cười nói: "Nhưng mà cuối cùng em lại thấy mẹ và bà ở đó."
Cô cảm thấy mẹ Chu và bà nội muốn cho cô một bất ngờ, nên lúc đầu mới nói với cô như vậy.
Khóe miệng của Chu Thịnh cong lên: "Dù sao con dâu mình đi quay, nên phải đến cổ vũ chứ."
Bắc Bắc khẽ cười, liếc Chu Thịnh một cái: "Cũng là mọi người tốt với em."
"Ừ."
Hai người ngồi song song trên giường, bên cạnh còn có đồ ăn vặt cho Bắc Bắc, để cho cô ăn trong lúc xem.
Đúng giờ, chương trình phát sóng.
Tuy đã biết hết hết nội dung, nhưng Bắc Bắc vẫn muốn xem lại, còn không ngừng tức giận: "Động tác này xấu quá."
Chu Thịnh nhướng mày nhìn hành động của Bắc Bắc trong TV, mỉm cười: "Vẫn được."
Hai người vừa xem vừa thảo luận, xem đến đoạn Bắc Bắc trả lời câu hỏi, cả hội trường la hét không ngừng, mọi người rất muốn biết, ánh mắt vô cùng tò mò nhìn cô.
Chu Thịnh xem xong, nhướng mày nhìn cô: "m?"
Bắc Bắc gật đầu: "Anh cao m, em không thể nói như vậy được, không phải quá cụ thể à?"
Đáp án này Chu Thịnh chấp nhận, cho nên anh tha cho cô.
Sau khi những câu trả lời khác, Chu Thịnh càng hài lòng.
"Biểu hiện không tệ."
Bắc Bắc gật đầu, "Lát nữa đến phần ca hát, em có thể tắt TV không?"
Chu Thịnh bật cười, cong môi nhìn cô: "Lát nữa anh muốn nghe em hát, đừng lo, anh sẽ không cười em."
Bắc Bắc hừ một tiếng, duỗi tay chọc mặt anh, tức giận nói: "Anh cười rồi, còn nói là không cười em."
Chu Thịnh nắm tay cô, nhỏ giọng dỗ: "Không sao, em hát khó nghe anh cũng thích, dù sao anh hát không tệ, bù qua sớt lại cho nhau."
"Không được chê em hát không hay, mặc dù đó là sự thật."
Chu Thịnh thuận miệng đáp lời, lập tức sửa lại: "Được được, vợ anh hát rất hay."
Bắc Bắc ớn lạnh, suy nghĩ nói: "Tốt hơn là đừng nói vậy.... em thấy thật xấu hổ."
Thật sự là cô hát quá khó nghe. Đây là sự thật không thể chối cãi.
Cũng không biết nói là may mắn hay xui xẻo, sau khi chương trình kết thúc, Bắc Bắc lần nữa vinh quang được fans đưa lên hot search, chủ đề quay quanh giọng hát của cô và điều kiện chọn chồng.
....
Bắc Bắc đọc bình luận, vừa định tắt điện thoại tiếp tục coi chương trình tiếp theo, thì Trần Tĩnh gọi đến.
Trần Tĩnh: Kịch bản thỏa thuận xong rồi, nhưng em cũng nên đi gặp mặt đạo diễn.
Bắc Bắc nhướng mày, nhanh chóng trả lời: Khi nào ạ?
Trần Tĩnh: Nào thì em trở về?
Bắc Bắc liếc qua nhìn Chu Thịnh, giơ điện thoại ra hỏi: "Khi nào anh được xuất viện?"
"Có công việc à?"
"Tĩnh tỷ nói em phải đi gặp đạo diễn, đang hỏi em khi nào rảnh."
Chu Thịnh hiểu ra: "Em về trước đi, anh ở đây không sao, với lại cũng cần ở lại bên này thêm mấy ngày."
Bắc Bắc nghe vậy nhíu mày: "Không về nhà được à?"
"Ừ, chuyện vẫn chưa giải quyết xong, sao có thể về được?" Mặc dù kẻ làm hại anh đã bị bắt, nhưng người đứng sau vẫn chưa, hơn nữa số quần áo bị cháy cũng cần người giám sát.
Chu Thịnh tính ở lại đây để dễ dàng di chuyển, với không thể khiến nhân viên mình lo lắng được.
Bắc Bắc nghe Chu Thịnh giải thích, cũng không nói gì, dù sao cũng là công việc của anh, tuy cô không vui nhưng vẫn hiểu được.
"Vậy anh sớm về nha."
Chu Thịnh cười, vươn tay xoa tóc cô, dịu dàng nói: "Ừ anh sẽ cố gắng."
Bắc Bắc gật đầu, trả lời Trần Tĩnh: Ngày mốt em về.
Trần Tĩnh: Vậy để chị hỏi lại đạo diễn, ngày mốt có thời gian gặp mặt không.
Bắc Bắc: Vâng, làm phiền chị rồi.
Trần Tĩnh: Việc chị nên làm, yên tâm chăm sóc Chu tổng đi, nào cậu ấy trở về làm một bữa đón gió tẩy trần.
Bắc Bắc bật cười.
- -
Nháy mắt thời gian trôi qua.
Bắc Bắc ở lại đây vào thứ hai, cô sẽ về vào tối thứ ba, vì đã có ba Chu ở đây, cho nên Chu Thịnh nói Tào Nhất Minh đưa cô trở về, coi như yên tâm hơn.
Trước khi đi, Bắc Bắc không ngừng dặn dò Chu Thịnh, giống như một người mẹ già, lặp đi lặp lại mấy câu giống nhau, nói anh phải chú ý an toàn, tĩnh dưỡng cho thật tốt, v...v.
Chu Thịnh yên lặng lắng nghe, mỉm cười nhìn cô.
Lúc sau, dưới sự nhắc nhở của Tào Nhất Minh, cô mới lưu luyến rời đi.
Tào Nhất Minh nhìn bà chủ ở phía sau, an ủi mấy câu: "Chu tổng xử lý sắp xong rồi, còn một số chuyện cần phải hoàn thành, cho nên chắc khoảng nửa tháng nữa mới về nhà."
Bắc Bắc cả kinh, nhìn Tào Nhất Minh, "Nửa tháng lận á."
Tào Nhất Minh: "....Vâng, cỡ đó."
Bắc Bắc gật đầu, thở dài: "Nửa tháng lâu quá nha."
Cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tới đây vài ngày, cô đều ở bệnh viện, không biết ở đây ra sao đã phải rời đi rồi.
Lúc Bắc Bắc trở về thành phố H, Trần Tĩnh đến đón cô, nhân tiện đưa trợ lý của Chu Thịnh về nhà.
Sau đó cô lại từ Chu gia chuyển về nhà của cô và Chu Thịnh, thuận tiện cho công việc, Chu gia cách đây quá xa.
Cô vừa về đã bận rộn công việc, gặp đạo diễn, chụp quảng cáo, bởi vì do độ hot gần đây, cho nên Trần Tĩnh đã nhận cho cô vài quảng cáo, mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian suy nghĩ về Chu Thịnh.
Về phần Chu Thịnh, sau khi điều tra kỹ càng, cũng tìm được người đứng sau.
Vết thương của Chu Thịnh cũng sắp lành.
Tất cả công việc chính thức khởi động trở lại.
Hết chương .