Bắc Bắc đã xem bản tin ngay lập tức, có những bức ảnh chật vật của mẹ Đồng bị cảnh sát còng tay, hình ảnh rất sắc nét.
Tin tức tiêu đề cũng khiến mọi người quan tâm
Bà chủ xí nghiệp Đồng thị bị bắt, nguyên nhân là gì?
Đối với những tin tức về xí nghiệp, nháy mắt cư dân mạng đã hóng xong, tuy không có sức ảnh hưởng như minh tinh, nhưng có rất nhiều người chú ý.
Sau khi Bắc Bắc xem xong, cô ngước mắt nhìn Chu Thịnh: "Phải không?"
Chu Thịnh gật đầu: "Ừ, ngày mai cổ phiếu của Đồng thị sẽ rớt giá."
Bắc Bắc hiểu rõ ừ một tiếng, tuy cô không hiểu những chuyện của công ty, nhưng giá cả cổ phiếu thì có nghe qua.
"Cho nên ngày mai tụi anh sẽ thu mua hả?"
"Trước tiên mua một số lượng lớn, những chuyện khác tính sau." Chu Thịnh dừng lại nhìn Bắc Bắc: "Để ý anh làm chuyện này à?"
Bắc Bắc suy nghĩ, lắc đầu: "Về công việc em đều ủng hộ anh, nhưng về mặt cá nhân thì em không biết." Bắc Bắc mỉm cười nhìn Chu Thịnh hỏi: "Có phải em hơi ác không?"
Chu Thịnh buồn cười nhìn cô, "Không đâu."
Anh phân tích cho cô nghe: "Tại sao lại thấy em ác, nếu em mà ác thì anh còn ác hơn em."
Trên phương diện làm ăn, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ. Thời gian gần đây, vài dự án Đồng thị đều hợp tác có vấn đề, nếu Chu Thịnh không thu mua, thì có những công ty khác sẽ nuốt chửng xí nghiệp lung lay sắp sụp đổ này.
Nó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sở dĩ Chu Thịnh thu mua Đồng thị là anh có tâm tư riêng vì Bắc Bắc, tạm thời anh không muốn cho cô biết, cho dù Bắc Bắc có hiểu hay không, anh vẫn làm chuyện này.
Tất nhiên, vợ của Chu Thịnh khá hiểu chồng mình.
Hai người nhìn nhau cười, Bắc Bắc nhẹ giọng nói: "Không nói chuyện này nữa, nhưng mà em nghĩ thân phận của em khả năng không giấu được nữa rồi."
Chu Thịnh gật đầu: "Anh sẽ xem xét chuyện này, em nghĩ như thế nào?"
Đồng gia xảy ra chuyện, thân phận của Bắc Bắc tuyệt đối không còn bí mật nữa, sẽ có người biết và sẽ có người tung tin.
"Em cảm thấy mấy người Đồng Xuân sẽ nói ra không?"
Bắc Bắc suy nghĩ rồi nói: "Em không biết." Trước kia bọn họ đều biết cô không phải con ruột của mẹ Đồng, cho nên không muốn nhận cô, hơn nữa còn coi Bắc Bắc là kẻ thù, cho nên mỗi lúc ra ngoài bốn người kia đều im lặng không nhắc đến em gái trong nhà là ai, trông như thế nào, thậm chí có người còn không biết Đồng gia còn một người con gái nữa.
Những người thân quen một chút cũng như có quan hệ thân cận với Bắc Bắc mới biết, còn những người khác thì không rõ lắm.
Đối với Đồng gia, Bắc Bắc chỉ là một người bị bỏ quên, không có ai để ý đến cô, cũng không ai muốn chủ động nói về cô, giới thiệu cô với những người khác, trước đây Bắc Bắc hiểu rất rõ những chuyện này.
Chỉ là bây giờ.... Cô không biết.
Chu Thịnh hiểu rõ, nhìn Bắc Bắc một hồi rồi an ủi: "Đừng nghĩ quá nhiều, binh đến ta chặn, dù sao vẫn có anh ở đây."
Bắc Bắc bật cười, hơi nuối tiếc nói: "Thực ra em không quan tâm thân phận của mình bị phơi bày, hay chuyện kết hôn với anh bị lộ." Nhìn vào mắt anh, Bắc Bắc khẽ nói: "Lúc trước em không muốn công khai, là cảm thấy anh không thích em, cuộc hôn nhân của chúng ta sớm muộn cũng kết thúc thôi."
Cô vừa nói xong đã bị Chu Thịnh cắt ngang: "Nói bậy gì đó." Anh nhéo mặt cô, trầm giọng nói: "Chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn."
Bắc Bắc vỗ tay anh, liếc anh một cái: "Lúc đầu thôi, ai biết tại sao anh lại cưới em chứ." Cô giật mình một lúc, vội vàng hỏi: "Thật ra em muốn hỏi anh một chuyện, tại sao anh lại cưới em vậy?"
Bước chân Chu Thịnh dừng lại, nghi ngờ nhìn Bắc Bắc: "Em muốn biết?"
Bắc Bắc gật đầu: "Muốn."
Trong lòng thầm thở phào, lúc trước cô thấy chuyện này rất khó nói, không giống bây giờ nói ra trong nháy mắt, Bắc Bắc cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bất kể lý do của Chu Thịnh là gì, cô có thể hiểu và tiếp thu.
Bắc Bắc cũng không hiểu được suy nghĩ của mình như thế nào, nói tóm lại... Cô muốn biết đáp án chính xác, xem như cho nguyên chủ cũng như cô một công đạo.
Nhưng cô sợ hãi, người lúc trước Chu Thịnh thích là nguyên chủ, mà cô chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.
Nói tóm lại, hai loại tình cảm này không ngừng đánh sâu vào nhau, khiến cô cảm thấy khó chịu, so với tự mình suy đoán, không bằng hỏi ra cho rồi, biết được kết quả vẫn là tốt nhất.
Ít nhất cô cũng thấy an tâm.
Đúng lúc hai người về đến nhà.
Chu Thịnh mở cửa, ý bảo Bắc Bắc vào nhà: "Về nhà nói."
"Vâng."
Hai người vào nhà, Bắc Bắc thay giày xong rồi ngồi xuống sô pha, nhìn Chu Thịnh không chớp mắt: "Nói đi anh?"
Chu Thịnh bật cười, cong khóe môi hỏi: "Gấp vậy à?"
Bắc Bắc gật đầu: "Một chút."
Chu Thịnh mỉm cười, vươn tay xoa tóc cô: "Thật sự quên anh rồi hả?"
"Dạ?" Vẻ mặt Bắc Bắc ngu ngốc nhìn anh, "Quên anh cái gì? Lúc trước chúng mình quen nhau hả?"
Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô, cười như không cười, khiến Bắc Bắc hoảng hốt, nhịn không được suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ bọn cô quen biết nhau??
Bắc Bắc nhìn trộm Chu Thịnh, nhịn không được nói: "Anh mau nói đi."
Chu Thịnh dừng một chút: "Trước kia chúng ta có gặp qua."
"Đợi một lát." Bắc Bắc cắt ngang anh, nghiêm túc nhìn Chu Thịnh, nhìn từ trên xuống dưới: "Lúc nào?"
Tại sao cô không có ấn tượng vậy.
Chu Thịnh ho nhẹ, gợi nhớ cho cô: "Trước khi kết hôn một thời gian, em đi xem mắt, chúng ta gặp nhau, lúc đó..." Chu Thịnh khụ khụ, hơi xấu hổ nói: "Anh cũng đi xem mắt."
"Hả?" Bắc Bắc không hiểu nhìn Chu Thịnh, chớp mắt: "Tại sao em lại không nhớ?"
"Lúc ấy em mơ mơ màng màng."
Bắc Bắc: "??? Em không hiểu."
Chu Thịnh cười một cái, kể lại cho cô, bởi vì lúc trước Chu Thịnh hay cùng người khác lên hot search, khiến cho người trong nhà cảm thấy phiền phức, muốn anh mang bạn gái về ra mắt, nhưng Chu Thịnh luôn tìm lý do, nói không có bạn gái.
Mẹ Chu lo lắng Chu Thịnh không tìm dược bạn gái, dù sao cũng không có nhà nào muốn có một đứa con rể như vậy, vì vậy đã sắp xếp cho Chu Thịnh xem mắt, đúng lúc buổi tối hôm đó gặp được Bắc Bắc. Chắc là cô bị mẹ Đồng lừa đi xem mắt ở nhà hàng, mà Chu Thịnh ngồi bàn bên cạnh, cũng đi xem mắt.
Những cô gái xinh đẹp luôn bị người khác chú ý, huống chi là tổ hợp cô gái nhỏ và đàn ông trung niên, lúc ấy ở nhà hàng ai cũng thảo luận về chuyện này, Chu Thịnh cũng nghe được, cho nên toàn bộ cuộc trò chuyện anh đều nghe hết, lúc đó chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng khi nghe yêu cầu của cô với nhà trai, bỗng nhiên Chu Thịnh có suy nghĩ, có phải chỉ cần kết hôn thì mẹ anh sẽ không sắp xếp cho anh xem mắt nữa hay không. Đương nhiên lúc đó Chu Thịnh không có chắc chắn.
Cho đến khi buổi xem mắt của hai người kết thúc, không hẹn mà gặp lại ở quán bar.
Anh nhìn Bắc Bắc uống hết ly này đến ly khác, không nhịn được đi đến, lúc sau... Bắc Bắc đã có người trò chuyện cùng, nói gần đây cô gặp phải đối tượng xem mắt cực phẩm, gì mà cô chỉ muốn tìm đại một người để kết hôn thôi, hỏi Chu Thịnh có muốn không.
Chắc do lúc đó có men say, Chu Thịnh đã suy nghĩ, không thì đồng ý đi, dù sao với anh mà nói kết hôn với ai cũng được, anh không muốn tốn quá nhiều trên người phụ nữ, ý nghĩ ấy chợt lóe lên, anh lập tức đồng ý.
Kết quả hôm sau, Bắc Bắc tỉnh rượu không nhớ đến chuyện này.
Nhưng Chu Thịnh lại nhớ rất rõ, điều tra thân phận cô, giải quyết nhu cầu cấp bách của cô, nhưng không nghĩ tới.... Cô lại không muốn, còn vì từ chối gả cho anh mà tự sát.
Trong suốt quá trình, Chu Thịnh chỉ muốn kiếm người để kết hôn, lúc đó hai người không có bất cứ tình cảm gì, tóm lại Chu Thịnh thấy cô xinh đẹp, lại không bám người, nghĩ sau này sẽ không cần phải thân mật với cô, cho nên mới dứt khoát đồng ý.
Rồi sau vài lần thân thiết, Chu Thịnh cảm thấy cưới Bắc Bắc về là quyết định đúng đắn, bởi vì trước khi kết hôn hai người có ra ngoài với nhau vài lần, cô vẫn luôn yên tĩnh không nói chuyện, cũng không chủ động tìm anh.
Vào thời khắc đó Chu Thịnh rất hài lòng với đối tượng kết hôn, cho đến khi cô tự sát, anh mới bừng tỉnh cảm thấy người này có gì đó thay đổi, sau đó hai người sống chung, tuy không có nói chuyện với nhau, Bắc Bắc càng ngày càng im lặng, nhưng Chu Thịnh đối xử với cô rất tốt.
Chung sống hòa hợp, kết hôn càng thuận lợi hơn.
Tình cảm cũng từ đó phát triển.
Hai người đều không phải kiểu nhất kiến chung tình, tình cảm của Bắc Bắc và Chu Thịnh là lâu ngày sinh tình.
Đương nhiên, dưới tiền đề một mối quan hệ lâu dài, đó là sự đánh giá đối phương, chuyện này không thể phủ nhận.
Bắc Bắc nghe xong ngẩn cả người, cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, đối tượng cô xem mắt quá nhiều, cô hoàn toàn không nhớ rõ ai, ngoài Chu Thịnh ra... ai cũng xấu cả, cho nên cô không có ấn tượng.
"Cho nên anh cứ như vậy kết hôn với em?"
Chu Thịnh nhướng mày, mỉm cười nói: "Sự thật chứng minh sự lựa chọn của anh là chính xác, không phải sao?"
Bắc Bắc nhíu mày, không biết trả lời như thế nào.
Nếu là như vậy thì lúc trước anh không có tình cảm với cô, chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
"Vậy anh chú ý đến em nên mới kết hôn với em hả?" Cô nhỏ giọng nói, không phải là để ý, chỉ là Bắc Bắc lo lắng cô cướp đoạt đi hạnh phúc của nguyên chủ. Tất nhiên là có áy náy nhưng mọi chuyện không phải do Bắc Bắc mong muốn, chỉ có thể nói vạn vật vô thường, ai mà ngờ sẽ có chuyện thay đổi linh hồn này chứ.
Chu Thịnh gật đầu: "Lúc ấy cảm thấy em đáng thương, hơn nữa em không có dính lấy anh, em cũng biết mấy gia đình như chúng ta khó có người mình thích thật lòng. Đến tuổi kết hôn, trừ khi có người mình yêu nếu không sẽ biến thành liên hôn thương nghiệp, tuy Chu gia không cần, nhưng anh vẫn không có đối tượng, cho nên mẹ muốn anh đi xem mắt."
Anh dừng một chút, nhìn Bắc Bắc chân thành: "Vợ ơi, tuy ban đầu cưới em không có ý gì khác, nhưng bây giờ anh đã có rồi."
Bắc Bắc: ".... Anh vẫn nên câm miệng lại."
Nếu như cô còn không hiểu ý của anh thì cô nên đi đập đầu vào tường là vừa. Chẳng qua, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, cảm thấy loại duyên phận này vừa máu chó vừa buồn cười.
Nhưng sự thật chính là như vậy.