Editor: _thfebruary
Trần Tĩnh sửng sốt, hơi ngạc nhiên khi Chu Thịnh biết phản ứng khi say của Bắc Bắc, nhưng nghĩ đến hai người là chồng lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
“Có nói.” Chị ấy trầm mặc một lúc, nói lại những lời Bắc Bắc nói cho Chu Thịnh nghe.
Sau khi Chu Thịnh nghe xong, hồi lâu không có nói chuyện.
Qua một lúc anh mới nói: “Thay tôi chăm sóc Bắc Bắc một chút, có thể tí nữa tôi sẽ qua đó.” Dừng lại một chút Chu Thịnh nói: “Đến lúc đó tôi sẽ gọi lại cho cô.”
Trần Tĩnh kinh ngạc: “Bây giờ sao?”
Chu Thịnh khẽ ừ: “Đang đến sân bay, chắc khoảng h tối đến nơi.”
Trần Tĩnh trả lời: “Vâng Chu tổng, nào anh đến thì gọi cho tôi.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Cúp điện thoại, Trần Tĩnh mới quay đầu nhìn Bắc Bắc, lúc này Bắc Bắc đã chui vào chăn ngủ mất rồi, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, thoáng nhìn có vẻ điềm tĩnh thoải mái.
Sau khi nhìn xong, Trần Tĩnh cầm điện thoại cô bật chế độ im lặng rồi đặt trên tủ đầu giường, yên lặng rời đi.
—
Bắc Bắc mơ thấy một giấc mơ rất loạn, trong giấc mơ có người quen ở kiếp trước, cũng có người quen ở kiếp này, loạn đến mức cô không thể hình dung được, nói tóm lại cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Giấc mơ này rất mệt, sống ở hai kiếp, Bắc Bắc đều là một người cô đơn.
Cô rất muốn khóc, cảm thấy thật chua xót, tại sao người khác có cha có mẹ, có gia đình hạnh phúc, mà đến phiên cô lại không có, chỉ có một mình sống lẻ loi trên đời, một chút cô cũng không muốn tiếp tục cuộc sống một mình này, cuộc sống quá gian khổ và mệt mỏi, cô muốn kết thúc sinh mệnh của mình, muốn rời đi.
…..
Giấc mơ này quá dài, những chuyện đã trải qua cứ lặp đi lặp lại.
Chu Thịnh rũ mắt, nhìn những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô, vươn tay lau sạch sẽ. Một lúc sau, Bắc Bắc bỗng hét lên, muốn tỉnh lại nhưng không được.
Có người gọi tên cô, cô lắc đầu nghe, muốn mở mắt.
Nhưng vẫn như cũ.
“Bắc Bắc.”
“Vợ ơi.”
Chu Thịnh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về, “Anh ở đây, đừng sợ.”
Không biết dỗ bao lâu Bắc Bắc mới mở mắt ra, đột nhiên thấy người xuất hiện ở chỗ này, cô ngơ ngẩn nhìn Chu Thịnh, không biết nhìn bao lâu, Bắc Bắc mới đưa tay sờ mặt anh, kinh ngạc hỏi: “Vẫn đang mơ sao?”
Chu Thịnh nắm tay cô, áp vào má mình, cúi đầu xoa lòng bàn tay cô: “Không đâu, anh đây.”
Bắc Bắc dừng một chút, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, ôm anh thật chặt: “Chu Thịnh, vừa nãy em mới nằm mơ.”
“Anh biết, đừng khóc.” Chu Thịnh nhẹ nhàng ôm lấy cô dỗ dành: “Anh ở đây.”
Bắc Bắc khóc lóc, như muốn kể hết mọi chuyện trong mơ cho anh nghe: “Em rất sợ.”
Chu Thịnh khẽ ừ, xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói chuyện: “Anh biết, không sợ nữa nhé, anh đây rồi, chồng em ở đây.”
Bắc Bắc dạ dạ trả lời, ôm lấy tay anh không muốn buông ra.
Chu Thịnh ôm cô, khẽ dỗ dành, cho đến khi Bắc Bắc ngủ lại lần nữa, Chu Thịnh mới lặng lẽ lấy tay cô ra, vào phòng tắm tìm khăn ướt lau nước mắt cho cô. Lúc này Bắc Bắc mới ngủ thoải mái.
Trong phòng cũng không quá sáng nên Chu Thịnh bật đèn ngủ lên, ngắn nhìn gương mặt khi ngủ của cô thật lâu, mới đứng đậy đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Chu Thịnh ôm người vào lòng, đi ngủ.
Sáng hôm sau, Bắc Bắc bị nóng làm cho tỉnh.
Bên người như có cái lò sưởi vậy, một luồng nhiệt cứ truyền vào người cô không ngừng, cô cảm thấy rất nóng, vươn tay đẩy người trước mặt ra nhưng không có tác dụng.
Bắc Bắc mở mắt, nhìn trần nhà hồi lâu mới duỗi tay xoa đầu, chuẩn bị ngồi dậy thì cô liền giật mình, đôi tay trên eo…. Cô ngạc nhiên khi thấy người xuất hiện bên cạnh.
Chu Thịnh đến đây khi nào vậy????!
Bắc Bắc bối rối nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Chu Thịnh, khẽ giật mình một lúc, mới dịch cánh tay đang ôm mình ra, nhẹ nhàng đi xuống giường vào phòng tắm.
Bắc Bắc đau đầu xoa đầu, không nhớ Chu Thịnh đến từ khi nào.
Nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên Bắc Bắc la lên, quầng thâm mắt… Còn có đôi sưng vù!!!
Tiếng hét này đã khiến Chu Thịnh thức dậy, anh vội vàng đứng dậy nhìn vào trong phòng tắm, khẽ gọi: “Vợ ơi?”
Bắc Bắc ừ một tiếng, ló đầu ra: “Em đây.”
Chu Thịnh gật đầu, từ trên giường đi xuống đến chỗ Bắc Bắc vươn tay ôm lấy cô, dụi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn buổi sáng vang lên tai cô: “Vừa mới hét gì vậy?”
Bắc Bắc dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Sao mắt em lại sưng lên vậy?”
Chu Thịnh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cô: “Có nhớ sao hôm qua anh đến đây không?”
Vẻ mặt Bắc Bắc mê mang nhìn anh, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Chu Thịnh: “…”
“Vậy em còn nhớ cái gì?”
Bắc Bắc híp mắt cố gắng nhớ lại ngày hôm qua…. Ăn cơm uống rượu… Sau đó cô say thì phải, còn không chịu ngồi xe về khách sạn… Rồi, không còn nhớ nữa.
“Uống say…” Nói đến đây, khí thế trên người Bắc Bắc yếu đi không ít.”
Chu Thịnh cong môi nhìn cô: “Còn nhớ chuyện mình uống say à?”
“Dạ.” Bắc Bắc vùi đầu xuống, rất xấu hổ: “Thực ra em uống ít lắm.”
“Mấy ly?”
Bắc Bắc suy nghĩ, giơ ngón tay lên trước mặt Chu Thịnh: “Năm ly.”
Chu Thịnh hắng giọng, nhéo lỗ tai cô như là trừng phạt nói: “Chỉ nhớ mình uống say thôi à, những chuyện sau đó quên hết rồi?”
Bắc Bắc gật đầu: “Đúng vậy.”
Chuyện cô uống rượu là chuyện nhỏ, cũng không phải là lần đầu xảy ra. Chu Thịnh cảm thấy rất may mắn, may mắn cô không nhớ chuyện gì, ít nhất như vậy sẽ khiến Bắc Bắc không khó chịu.
Chu Thịnh dừng lại, đưa tay xoa đầu tóc lộn xộn của cô: “Để anh đi lấy đá đắp mắt cho em.”
“Vâng.”
Vừa đắp cho Bắc Bắc vừa hỏi: “Hôm nay có quay phim không?”
“Có, lát nữa phải đến phim trường.”
Chu Thịnh khẽ ừ: “Cảnh quay có nặng không, hôm qua quay thế nào?”
“Khá tốt, em biểu hiện không tệ, nhưng mà cảnh hôm nay thì hơi khó á.”
Chu Thịnh im lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu, rồi để cô nói tiếp. Giọng nói Bắc Bắc hơi khàn, chắc là hậu quả của việc uống rượu.
“Đầu còn đau không?”
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: “Hơi hơi, đúng rồi sao anh tìm được phòng của em.”
“Anh gọi cho Trần Tĩnh.”
Bắc Bắc lấy đá ra, nhìn Chu Thịnh hỏi: “Sao anh lại qua đây, không phải em mới đi hôm trước à, lúc em đi anh nói một tuần tới cũng không rảnh mà.”
Chu Thịnh nhướng mày, nhéo mũi cô: “Ở đây có một cô nhóc say rượu, sao anh lại không qua được chứ.”
Bắc Bắc: ”…. Cho nên anh chưa qua mà cũng biết em uống say hả?”
“Ừ, anh gọi điện cho em, Trần Tĩnh nghe máy rồi nói em uống say.”
Bắc Bắc: “….” Bỗng nhiên cô duỗi tay ôm Chu Thịnh, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh, chồng em vất vả rồi.”
Chu Thịnh cười, ý vị thâm trường nhìn Bắc Bắc: “Không sao, anh sẽ đòi lại đầy đủ.”
Bắc Bắc: “….”
Cô hắng giọng, nhìn đồng hồ nói: “Vây hôm nay anh làm gì? Có muốn quay về không?”
“Buổi tối rồi về, anh ở đây với em một ngày.”
Bắc Bắc chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Ở như thế nào?”
“Phim trường.” Chu Thịnh nói không do dự.
Bắc Bắc sửng sốt, nhướng mày nhìn anh: “Lát nữa anh đến phim trường cùng em á?”
“Không phải.” Chu Thịnh nói: “Không đi với em, anh tự đi, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ đến sau.”
“Vậy anh không ăn sáng cùng em hả?”
Chu Thịnh nhìn cô: “Muốn ăn sáng cùng anh à? Không sợ bị lộ sao?”
Bắc Bắc ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Thật ra bị lộ cũng không sao.”
Chu Thịnh mỉm cười, vỗ đầu cô an ủi: “Không nói chuyện này nữa, anh còn có việc phải xử lý, em đi trước đi, bữa sáng chắc anh không ăn với em được rồi, trợ lý Tào đã chờ anh ở dưới, anh đi trước nhé.”
Bắc Bắc chưa kịp phản ứng, Chu Thịnh đã đi rồi.
Cô nhíu mày suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra, Trần Tĩnh đã đến gõ cửa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bắc Bắc nói: “Bắc Bắc! Chuyện tối qua chị nói đã thành sự thật rồi.”
Bắc Bắc hả một tiếng, nghi ngờ nhìn chị ấy: “Tối hôm qua chị nói gì?”
“Em lên Weibo rồi.”
Bắc Bắc sửng sốt, ha smoofm hỏi: “Em lên… Weibo, vì sao?”
Trần Tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Em không nhớ những lời chị nói hôm qua hả, lúc em uống say chị đưa em về khách sạn đó.”
Bắc Bắc ngốc ngếch nhìn chị ấy: “Chị nói gì.” Cô quay đầu nhìn Trần Tĩnh, đóng cửa đi chị, em thay quần áo đã.”
Trần Tĩnh đóng cửa lại, quan sát Bắc Bắc thật lâu, cũng không mở miệng nói chuyện, bởi vì Bắc Bắc đã hoi trước: “Tối qua Chu Thịnh gọi điện cho em lúc ấy giờ ạ, là chị xuống đón anh ấy hả.”
“Ừ, chị mới đưa em về phòng, Chu tổng đã gọi điện đến.”
Bắc Bắc nhíu mày: “Chắc là biết em uống sau nên mới đến đây.”
“Đúng vậy.”
Bắc Bắc suy nghĩ, nhìn Trần Tĩnh nói: “Tĩnh tỷ, đồng ý với em chuyện này được không?”
“Em nói đi.”
“Nếu em không có chuyện gì lớn, chị nói dối Chu Thịnh giúp em nha, anh ấy cứ phải chạy qua chạy lại như vậy rất mệt mỏi.” Bắc Bắc không trách Trần Tĩnh, cũng không phải không muốn Chu Thịnh đến thăm cô, chỉ cảm thấy như vậy Chu Thịnh sẽ vất vả, cô đau lòng.
Trần Tĩnh gật đầu: “Oke thôi.”
“Đúng rồi, lúc nãy chị nói với em chuyện gì vậy?”
Trần Tĩnh dừng một chút, lấy điện thoại ra bấm vào tin tức kia: “Diễn viên mới Đồng Bắc Bắc đêm khuya say rượu.”
Hết chương .