Chồng Già Vợ Trẻ

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáu giờ tối thứ bảy, các cô gái rất vui mừng khi tham gia, hơn nữa phái nữ tham gia thì không tốn tiền, sau khi die»ndٿanl«equ»yd«onLâm Nguyệt Nha và các bạn đến vào nhà hàng thì cô cảm thấy kỳ lạ, cô mới biết mình bị lừa, đây không phải là họp lớp mà chính là cuộc gặp gỡ để trai gái tìm hiểu lẫn nhau.

Lâm Nguyệt Nha lập tức thay đổi sắc mặt, đi tìm trưởng ban đại diện chất vấn: "Mình đã kết hôn, tại sao lại gạt mình đến buổi xem mắt ngày hôm nay."

"Ok, ok, cũng đâu có gì quan trọng, nếu như bạn không thích, sau khi ăn xong bạn có thể ra về, chứ đừng đem lý do đã kết hôn ra làm bia đỡ đạn." Thay mặt ban đại diện là một cô gái dáng cao xinh đẹp, cũng thừa nhận đáp án, cuộcdie»ndٿanl«equ»yd«on gặp gỡ ngày hôm nay là ý kiến của các bạn nam sinh Y Khoa, điều kiện rất tốt, cho nên cô mới sẵn sàng mà lừa gạt Lâm Nguyệt Nha tham gia chung, để bảo đảm cho bên nữ sinh cũng rất có 'phẩm chất'.

"Tôi phải đi." Đối diện Lâm Nguyệt Nha là một học sinh nam thấy thế trong lòng sợ hãi, không muốn ở lại dù chỉ là một giây, cô đã là vợ của người ta, cũng không có ý định hồng hạnh vượt tường, tham gia vào các hoạt động như vậy chỉ tự chuốc thêm phiền phức.

"Không được!" Ban đại diện nở nụ cười xinh đẹp, nói nhỏ bên tai Lâm Nguyệt Nha với giọng cứng rắn, "Bạn ngồi đàng hoàng cho mình, tụi mình sẽ không cho bọn họ thông tin của bạn, như vậy được không, chẳng lẽ đến như thế mà bạn còn không nể mặt của mình sao?"

Lâm Nguyệt Nha quan sát một vòng để xem xét tình hình, tổng cộng có tám nữ sinh, cô bị kẹt ở giữa bọn họ, hiện tại cô muốn chạy đi thì đoán chừng bọn họ sẽ ngăn cản cô, Lâm Nguyệt Nha đành bất lực đành phải bỏ đi ý định rời khỏi nơi này.

"Cười một cái, bạn như vậy sẽ dọa người đối diện chạy mất." Ban đại diện được voi đòi tiên nói thầm bên tai cô.

Lâm Nguyệt Nha nhịn không được liếc xéo một cái, cô ở lại đã cho bọn họ mặt mũi rồi, còn không có ý định ở đây bán rẻ nụ cười của mình.

Trong lúc bọn họ dò xét, hấp dẫn nhau, Lâm Nguyệt Nha nhàm chán ngó đông nhìn tây, sờ tây một chút, đông sờ một cái, cô die»ndٿanl«equ»yd«onkhông quan tâm đến nam sinh ngồi đối diện là dài hay tròn, người đàn ông cô quan tâm chỉ có một..... hiện tại là chồng trên danh nghĩa, sau này sẽ là chồng thực sự của cô, Tô Y Đường.

Lúc này, cánh cửa nhà hàng mở ra, một nam một nữ bước vào, Lâm Nguyệt Nha nhìn chằm chằm vào hai người đó, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Động tác của cô quá rõ ràng, làm cho tám nam bảy nữ trên bàn cũng nhìn theo, đây chẳng qua là một cặp nhìn rất xứng đôi thôi, không có gì để xem hết.

Bồi bàn dẫn hai người họ đến một cái bàn kế bên ngồi xuống, ở giữa hai bàn được ngăn cách bởi một bồn hoa xanh biếc, chia die»ndٿanl«equ»yd«oncách thành hai không gian độc lập, mà Lâm Nguyệt Nha bên này đang nắm thật chặt bàn tay, cố gắng đè nén tâm tình đang xúc động của mình.

Tô Y Đường vẫn còn giữ liên lạc với Triệu Hân Kiệt, chẳng lẽ bọn họ thật sự có tình cảm với nhau?

Triệu Hân Kiệt lúc trước có đến tham dự hôn lễ của bọn họ, tuy biểu hiện rất có phong độ, nhưng Lâm Nguyệt Nha nhìn thấudie»ndٿanl«equ»yd«on tình yêu trong mắt của cô gái kiêu ngạo lạnh lùng ấy, khi đó, cô đã từng đắc ý vì mình quá may mắn khi ra tay trước, thắng là vua, không nghĩ tới người phụ nữ này lại lén lút ra tay ở sau lưng cô.

Lâm Nguyệt Nha ngồi thẳng lên, sau lưng dựa vào ghế dựa, nghiêng lỗ tai về hướng bồn hoa chia cắt bàn Tô Y Đường và Triệu Hân Kiệt cốdie»ndٿanl«equ»yd«on gắng nghe xem họ nói gì, nhưng cô cố gắng thế nào cũng không nghe được nửa chữ.

"Bạn học Lâm, bạn đang làm gì vậy?" Trải qua màn giới thiệu lúc đầu, ba nam sinh hàng đầu của Khoa Y đều đối với Lâm Nguyệt Nha có hứng thú, làm cho đám nữ sinh bên này đều mất hứng, mà một trong ba nam sinh được chú ý nhất học viện thắc mắc không nhịn được nên hỏi thăm.

"Bắt gian!" Lâm Nguyệt Nha cay đắng nói ra.

Vẻ mặt dữ tợn thêm ánh mắt hung ác, dọa cho nam sinh của học viện Y Khoa rùng mình một cái lập tức tránh xa cô ra.

"Y Đường, mấy ngày gần đây em đã suy nghĩ rất cẩn thận, anh không phải là người lừa gạt tình cảmdie»ndٿanl«equ»yd«on và vô cớ lãng phí thời gian người khác, chúng ta rất ăn ý với nhau, và tiến tới hôn nhân là tiền đề kết giao, có phải không?" Triệu Hân Kiệt uống một hớp cà phê, có một chút khẩn trương.

"Xin lỗi." Nhận được lời mời của Triệu Hân Kiệt anh rất ngạc nhiên, vì anh cảm thấy nợ Triệu Hân Kiệt một lời xin lỗi, nên anh chấp nhận cuộc hẹn để chính thức nói xin lỗi cô ấy.

"Anh đang có chuyện gì khó nói sao?" Triệu Hân Kiệt hạ mình xuống, "Nếu anh có nổi khổ tâm, em sẵn sàng nghe anh giải thích, cũng nguyện ý chờ anh."

Giây phút nghe được tin Tô Y Đường kết hôn, cô đã tức điên lên, nhưng đột nhiên nhận ra rằng mìnhdie»ndٿanl«equ»yd«on đã yêu anh hơn tưởng tượng của mình và rất khát vọng sự quan tâm và chăm sóc của anh, cô chỉ nghĩ Tô Y Đường là một người đàn ông xứng với cô, cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra rằng mình đã yêu anh và không muốn mất anh.

Lấy thân phận của cô, niềm kiêu hãnh và thận trọng, tất cả đều chấm hết vào lúc Tô Y Đường kết hôn, nhưng thời gian này cô nghĩ, nếu là người đàn ông khác vì nữ sinh trẻ tuổi mà si mê vứt bỏ cô, cô sẽ chấp nhận, nhưng, anh là Tô Y Đường, anh vốn không phải là người đàn ông phù phiếm, vì vậy cô mặt dày tìm đến anh, hi vọng nghe được lời giải thích của anh, cô không ngại cuộc hôn nhân rối rắm của anh rồi sau đó tái kết hôn với cô.

Tô Y Đường đã ngạc nhiên khi nghe Triệu Hân Kiệt nói như vậy, anh và Triệu Hân Kiệt qua lại được sáu tháng, hai người chỉ gặp mặt vài lần, nhưng anh vẫn cho rằng Triệu Hân Kiệt giống anh, là người die»ndٿanl«equ»yd«onlý trí và lạnh nhạt trong tình yêu, tìm kiếm người cùng chung chí hướng, có thể cả đời làm bạn, anh không nghĩ đến một cô gái kiêu ngạo như Triệu Hân Kiệt sẽ nói những lời như vậy với anh.

"Tôi không có nổi khổ tâm gì, thật xin lỗi, là tôi đã phụ em, em là người phụ nữ vô cùng tốt, em nhất định sẽ gặp die»ndٿanl«equ»yd«onđược đối tượng tốt hơn." Tô Y Đường hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Triệu Hân Kiệt nói, bỏ qua Triệu Hân Kiệt thật sự là bỏ lỡ một người bạn đồng hành tốt, nhưng chỉ là bạn cùng chung chí hướng, không phải là bạn cả đời về phương diện tình yêu.

"Có lẽ em sẽ gặp được người tốt hơn, nhưng không bao giờ...em yêu...được người đàn ông khác nữa..." Triệu Hân Kiệt chua xót nói, cô vươn tay, làm gan nắm tay Tô Y Đường đang cầm tách cà phê, "Em thật không được sao?"

"Cô dĩ nhiên không được!" Lâm Nguyệt Nha vọt ra từ chổ ngồi ở giữa các bạn nữ, hay tay chống hông đứng bên cạnh Tô Y Đường, vẻ mặt hung hăng, trả lời giùm Tô Y Đường, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm tay của Tô Y Đường, "Lấy tay ra, đừng chạm vào người đàn ông của tôi."

"Nguyệt Nha!" Tô Y Đường rất kinh ngạc khi gặp Lâm Nguyệt Nha ở chỗ này, vội vàng cầm tay Lâm Nguyệt Nha, ngăn cản cô die»ndٿanl«equ»yd«onkhông được náo loạn, mọi người trong nhà hàng đang nhìn bọn họ, đối với cô hay Triệu Hân Kiệt đều là tổn thương.

Cảnh này nhìn vào trong mắt Lâm Nguyệt Nha, chắc chắn chính là Tô Y Đường bảo vệ và đau lòng vì Triệu Hân Kiệt, để cho Lâm Nguyệt Nha vốn không có nhiều lý trí trong nháy mắt bị lửa ghen thiêu đốt sạch, " Cô Triệu, Y Đường và ta đã kết hôn, xin cô cách xa anh ấy một chút được không?"

"Nếu như tôi không lầm, thì cô chính là người chen ngang, có phải không?" Triệu Hân Kiệt bị đã chịu đủ nhục, mất hết thể diện, tiếp tục mất thể diện nữa cũng không sao.

"Mới không phải, năm tuổi thì tôi đã biết Tô Y Đường, năm mười hai tuổi thì tôi đã bắt đầu thích anh, tôi biết anh ấy trước cô, tôi thích anh ấy thích anh ấy rất nhiều nằm rồi!" Lâm Nguyệt Nha lớn tiếng phản kích lại.

"Đó là ảo tưởng ngây thơ của con nít, mười hai tuổi? Cô biết yêu là gì sao?" Triệu Hân Kiệt dùng giọng điệu giễu cợt nói.

"Vậy thì thế nào? Ít nhất tôi đã thắng, người đàn ông này đã kết hôn với tôi!" Lâm Nguyệt Nha vô cùng kiệu ngạo tuyên bố.

"Nguyệt Nha!" Vẫn không thể ngăn cản được Lâm Nguyệt Nha bắt buộc Tô Y Đường phải đứng lên, "Thật xin lỗi, Triệu tiểu thư, đây là lỗi của tôi, tôi không có quản vợ cho tốt, nên mới đem lại phiền phức cho em." die»ndٿanl«equ»yd«onCâu nói đầu tiên vạch rõ giới hạn với Triệu Hân Kiệt, sau đó lấy thẻ tín dụng ra tính tiền, không muốn cho Lâm Nguyệt Nha tiếp tục náo loạn ở đây.

"Tô Y Đường, em chỉ muốn hỏi anh, thời gian cùng em tìm hiểu, anh có thích em hay không?" Nước mắt của cô gái mạnh mẽ rất quý giá, Triệu Hân Kiệt khóc nhìn Tô Y Đường, bắt buộc anh phải cho cô một đáp án.

"Không có, không có, không có!" Không đợi Tô Y Đường trả lời, Lâm Nguyệt Nha ngây thơ mở miệng hét to.

"Nguyệt Nha!" Trọng giọng nói của Tô Y Đường tràn đầy cảnh cáo.

"Tô Y Đường, tại sao anh lại như vậy, em yêu anh, em thật lòng yêu anh mà!"

Lâm Nguyệt Nha dùng sức hất tay Tô Y Đường đang nắm cổ tay của cô, cô không phải là mẫu người anh thích, bởi vì cô trẻ tuổi, vì cô không biến tiến lùi, vì cô không phải người phụ nữ mạnh mẽ xứng đôi với anh! Lâm Nguyệt Nha càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng đau lòng.

"Em bắt đầu thích anh từ lúc em mười hai tuổi, anh biết tâm tình khi đó ngọt ngào và chua xót bao nhiêu không? Nhưng lúc đó anh đang có Bành Trân Trân, tất cả mọi thứ của em đều sụp đổ. Sau đó, anh chia tay die»ndٿanl«equ»yd«onvới Bành Trân Trân, em đã nói rõ ràng với anh là chờ em trở về, đợi em lớn lên sẽ lấy anh, anh lại cùng người phụ nữ này qua lại, anh biết lúc em ở Mỹ vì gấp gáp đi đến sân bay cho kịp giờ máy bay khởi hành xém chút nữa đã gây ra tai nạn giao thông rồi không? Em sợ sẽ không trở về kịp mà ngăn cản anh!"

"Nguyệt Nha, không cho con nói bậy." Tô Y Đường choáng váng vì lời tỏ tình của Lâm Nguyệt Nha, anh không thể tin những gì mình nghe được, chỉ muốn ngăn cả không cho cô nói tiếp, sợ cô phá hư không khí giữa bọn họ.

"Em không có nói bậy, em thật sự yêu anh!" Lâm Nguyệt Nha bằng bất cứ mọi giá, không cần biết là ở nơi công cộng hay ở đâu, hoặc là sau khi anh nghe được sẽ lánh xa cô vạn dặm, cô vẫn kiên quyết nói cho anh biết, "Em yêu anh, sao anh không thấy, Tại sao anh vẫn xem em như một đứa trẻ? die»ndٿanl«equ»yd«onEm trưởng thành rồi, em hai mươi tuổi, anh chỉ lớn hơn em có mười hai tuổi thôi, anh có nhớ là đã bao nhiêu năm em không kêu anh bằng chú? Bởi vì em muốn anh là người đàn ông của em, mà không phải là chú!"

"Lâm Nguyệt Nha, chúng ta về nhà rồi hãy nói!" Rốt cuộc, Tô Y Đường nhận thức được Lâm Nguyệt Nha là nghiêm túc, không phải là trò đùa dai hay gây sự phá hoại anh và Triệu Hân Kiệt gặp mặt, trong phòng ăn mọi người đang nhìn bọn họ, còn có một nhóm sinh viên đại học đang chỉ chỉ chỏ chỏ anh không muốn đem chuyện riêng ra nói ở đây.

"Em không muốn!" Nếu như lần này không nói ra hết, chờ đến lần sau, không biết là khi nào, "Em yêu anh, em cũng đã gả cho anh, cho dù là lý do gì, anh đã là ông xã của em, em là bà xã của anh, em thật lòng muốn làm một người vợ tốt, anh biết đêm tân hôn bị bỏ lại một mình cảm giác thế nào không? Anh có biết mới tân hôn mà chú rể lại đi công tác nửa tháng, để cho cô dâu một mình phòng không chiếc bóng cảm giác thế nào không? Em là phụ nữ, là vợ hợp pháp của anh, tại sao anh không nhìn em dù chỉ một lần?"

"Xin lỗi, Cô Triệu, tôi sẽ tìm thời gian để đến tạ lỗi với cô." Tô Y Đường không bao giờ... để cho Lâm Nguyệt Nha tùy hứng nữa, anh cố gắng che dấu kinh ngạc trong lòng, cầm tay Lâm Nguyệt Nha, Lâm Nguyệt Nha giùng giằng giống như con thú nhỏ đang tức giận, buộc anh phải bế Lâm Nguyệt Nha vác lên vai anh và rời khỏi nhà hàng.

Một màn kịch náo động đã được hạ màn, mọi người trong phòng ăn từ từ tỉnh táo lại, to nhỏ nghị luận màn trình diễn vừa rồi thật thú vị, có vài người nhận ra được thân phận của Tô Y Đường và Triệu Hân Kiệt, đã lấy điện thoại di động ra truyền tin tức đi.

Bảy nữ tám nam đang ngồi bàn kế bên tham gia buổi gặp mặt tìm hiểu cũng trợn to hai mắt, cô gái xinh đẹp ban đại diện cũng không dám tin tưởng Lâm Nguyệt Nha thật sự đã lập gia đình, mà còn là hoành đao đoạt ái, "Tiểu tam" thành công thượng vị, hơn nữa lại gả cho người mình đã từng kêu là chú, như vậy cũng quá dữ dội đi!

"Bạn học Phùng, ý của bạn là sao, tìm người đã kết hôn đến tham gia giao lưu, lừa gạt tiền của chúng tôi, bạn có biết một bữa ăn giá bao nhiêu không?"

Sinh viên tài giỏi nhất của Khoa Y bắt đầu rối rít oán trách, làm cho ban đại diện muốn phát điên, ban đại diện quyết địnhdie»ndٿanl«equ»yd«on lấy vốn lẫn lời của món nợ này tính lên đầu của Lâm Nguyệt Nha.

Tô Y Đường khiêng Lâm Nguyệt Nha đến bãi đậu xe, đem cô nhét vào trong xe, một chút động tác thương hoa tiếc ngọc cũng không có Lâm Nguyệt Nha bị nhét vào trong xe sau sự kiện hung hăng ở trong nhà hàng vừa rồi, kiêu ngạo ương ngạnh, giờ đây nhìn cô rất cô đáng thương ngồi bên cạnh ghế tài xế đầu cúi xuống thấp, bắt đầu hoảng sợ. Cô luôn luôn là một người bốc đồng nóng nảy, trước nay gặp chuyện cô đều rống lên trước rồi nói sau, về phần hậu quả, chuyện gì đến thì đến, cô không quan tâm, nhưng lần này, có thể sẽ bị Tô Y Đường chán ghét mình, suy nghĩ đến đây cô liền sợ hãi.

Trên xe sắc mặt Tô Y Đường u ám, nhìn Lâm Nguyệt Nha trốn ở ghế ngồi, vẻ mặt sợ hãi lo âu, anh không nhịn được thở dài, đưa tay giúp cô thắt dây an toàn, Lâm Nguyệt Nha thấy anh vươn tay, hù dọa cô sợ đến co rúm người lại, mới vừa rồi người lớn tiếng là cô, bây giờ lại còn dám giả bộ đáng thương.

Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ vài chuyện, liên tục rối rắm, khiến anh sắp phát điên, bùng nổ, nhưng anh cố gắng vững vàng lái xe, không để tâm tình bộc lộ ra bên ngoài, bên tai của anh ong ong vang lên, tiếng rống của Lâm Nguyệt Nha lúc còn ở trong nhà hàng hiện lên ở trong đầu anh.

Lý trí của anh từng nhắc nhở anh, Lâm Nguyệt Nha còn nhỏ, căn bản không biết thế nào là tình cảm trai gái, đối với anh như tình cảm của con cái quấn quít người cha, cũng không phải là tình yêu, anh là người đàn ông chững chạc, còn là bạn của cha cô, anh không thể điên theo cô, càng không thể thừa dịp cô tuổi còn nhỏ mà chiếm tiện nghi của cô.

Nhưng....Rõ ràng là có đã có quyết định từ sớm, tại sao anh lại cảm thấy rất khó khăn anh do dự và muốn vùng vẫy? Tô Y Đường dùng sức vào bánh tay lái, trên mu bàn tay cũng toát ra gân xanh.

"Tô Y Đường, em không muốn ngụy trang nữa." Lâm Nguyệt Nha suy nghĩ thật lâu, cảm thấy dù sao tiến cũng một đao, lùi cũng một đao, đường nào cũng chết, không bằng chết một cách thoải mái.

"Em thật lòng yêu anh, em biết nhất thời anh rất khó tiếp nhận, nhưng em đã yêu anh rất nhiều năm, yêu anh chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em, anh có biết lúc nghe được mình sẽ gả cho anh, em vui mừng đến như thế nào không?" Nhớ tới đêm tân hôn cô ăn mặc tỉ mỉ, bỏ qua sự căng thẳng trong lòng mình mà chuẩn bị quyến rũ anh, không ngờ anh chẳng thèm nhìn cô một cái, lại vội vàng tránh cô thật xa.

"Không nên nói nữa." Tô Y Đường đè nén mà nói ra, anh rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ thay đổi, anh sợ không cách nào khống chế bản thân mình.

"Cho dù anh không thích nghe, nhưng em vẫn muốn nói, bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, em sẽ không ly hôn! Đơn thỏa thuận ly hôn kia em đã đốt nó rồi, em sẽ chờ anh, đợi anh tiếp nhận em, chờ đến ngày anh yêu em, chờ cả đời em cũng không sợ!" Lâm Nguyệt Nha cắn răng, nhìn chằm chằm phía trước, không dám nhìn Tô Y Đường, lớn tiếng nói ra hết lời trong lòng.

Lòng Tô Y Đường căng thẳng, tay run lên, xém chút nữa xe đã đụng vào dải phân cách.

"Lâm Nguyệt Nha, từ giờ trở đi, đừng để chú nghe được giọng nói của con, nếu không, có chuyện gì xảy ra gì thì chú không thể bảo đảm." Giọng Tô Y Đường căng thẳng, đè nén tâm tình, anh không dám nhìn Lâm Nguyệt Nha, chỉ có thể cố gắng duy trì vững vàng tốc độ xe, an toàn lái xe về nhà.

Tô Y Đường xuống xe trước, vào thang máy, Lâm Nguyệt Nha giống như người hầu bước đi theo phía sau anh.

Sau khi vào nhà, Tô Y Đường sắc mặt âm trầm trực tiếp đi vào phòng, còn Lâm Nguyệt Nha thì đang lầm bầm, mắt đỏ hoe đứng ở cửa, sau đó bước vào nhà ngồi khóc trên sô pha.

Tô Y Hàng lấy bia từ trong phòng bếp đi ra, sau khi liếc mắt nhìn Tô Y Đường dùng sức đóng cửa phòng, ngồi xuống đối diện với Lâm Nguyệt Nha, "Thế nào, tỏ tình đã thất bại?"

"Làm sao ông biết?" Lâm Nguyệt Nha ôm đầu gối lặng lẽ khóc.

"Nhìn sơ qua là biết rồi." Tô Y Hàng nhún nhún vai, đem lon bia uống xong bóp méo lại, "Đừng khóc, cũng không phải là việc gì lớn."

"Ông nói thật dễ nghe!" Lâm Nguyệt Nha cầm miếng đệm sô pha ném Tô Y Hàng, "Ông biết tui thích Tô Y Đường bao nhiêu năm sao? Tâm nguyện lớn nhất của tui là trở thành người phụ nữ xứng đôi với anh ấy, tự tin mà đứng bên cạnh anh ấy!"

"Tui đã nói với bà từ đầu, anh trai tui chính là một tảng đá to, cứng rắn tức chết người, không biết là đang suy nghĩ gì, nhưngDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn mà bà yên tâm, anh đối với người không giống như bên ngoài, anh tui là bị cái đạo đức cổ hủ kia ăn mòn còn chưa có tháo gỡ ra được, tiếp tục cố gắng, tui ủng hộ tinh thần cho bà." Tô Y hàng đi tới xoa đầu Lam Nguyệt Nha an ủi, anh quyết định đi ra ngoài, không muốn ở chung một chỗ với hai người ngu ngốc này.

Trong này, Tô Y Đường đi thẳng vào phòng và nhốt mình trong đấy, anh nhớ lúc anh và Tô Y Hàng cùng nhau sửa nhà, rõ ràng là khi thiết kế kiểu nhà yêu cầu cách âm tốt, nhưng anh vẫn nghe được tiếng khóc của Lâm Nguyệt Nha, trong khi anh đang trùm chăn và bịt kín lỗ tai của mình.

Anh giống như là một người hèn nhát, Lâm Nguyệt Nha tỏ tình làm anh cảm thấy sợ hãi, anh thực sự không bao giờ nghĩ Lâm Nguyệt Nha sẽ yêu anh, và còn thích anh lâu như vậy.

Thình lình, Tô Y Đường ngồi dậy, mở máy tính ra, xem lại những email mà anh và Lâm Nguyệt Nha gửi cho nhau vài năm trở lại đây, không biết có phải do tâm tình không đồng nhất, lật đi lật lại xem những bức thư từ năm năm trở lại đây, mỗi ba ngày Lâm Nguyệt Nha gửi cho anh một tấm bưu thiếp, trong lúc đó để lộ ra một ít tâm ý của cô, cô sinh viên nhỏ dùng rất nhiều cách khác nhau nói cho anh biết, cô đã trưởng thành.

Một bức rồi lại một bức, Tô Y Đường cẩn thận đọc từng tin nhắn, tâm tình của cô gái nhỏ, cô gái nhỏ đối với tương lai mong đợi và khát vọng, Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôncô gái nhỏ một lần rồi lại một lần nữa nói ra: "Anh nhất định phải chờ em nha, em sẽ mau chóng trưởng thành."

Xem xong tất cả email, Tô Y Đường thật hết cách, nên tự nói với mình, đây là trò đùa của Lâm Nguyệt Nha để chỉnh anh, tâm tình Tô Y Đường phức tạp anh tắt máy tính,Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đônđêm đã khuya, thành phố ồn ào náo nhiệt giờ đã dần dần yên tĩnh trở lại, mà tim của anh, lại rối loạn.

Tô Y Đường lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đèn bàn trong phòng khách đang chiếu sáng, Lâm Nguyệt Nha nằm co người trên ghế sô pha, giống như những lần nằm ngủ quên ở trên ghế sô pha chờ anh về, nhưng giờ cô lại còn vương trên mặt giọt nước mắt.

Tô Y Đường quỳ xuống trước mặt cô, nhờ chút ánh sáng của ngọn đèn bàn, anh cẩn thận xem xét khuôn mặt mà anh cho là đã rất quen thuộc với anh.

Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Lâm Nguyệt Nha, khi ấy cô mới năm tuổi, nhìn giống bé trai có huyết thống của người Châu Phi với làn da ngăm đen khỏe mạnh, nhưng khi cười lên, khi cười lên khoe hàm răng trắng và giọng cười như nước chảy róc rách, làm cho người đi theo tâm tình thật vui vẻ, cô gái nhỏ tính tình tựDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn do thoải mái, cùng đánh nhau với vài bé trai ngang tuổi trong xóm cũng chưa thua lần nào, nhưng cô gái nhỏ miệng rất ngọt, luôn đi theo sau kêu anh "Chú ơi", "chú à".

Sau đó, cô bé lớn lên, mỗi lần gặp là mỗi lần khác nhau, giống như nhộng hóa thành bướm, anh không cách nào đem cô gái khả ái đáng yêu này, và cô gái da ngăm đen mạnh khỏe cường tráng trong trí nhớ mà gộp thành một người được.

Bàn tay không kiềm chế được đưa ra, chậm rãi lau giọt nước mắt ở trên gò má của cô, ngón tay Tô Y Đường vừa đụng phải giọt nước kia dính vào liền lập tức rút tay lại, anh lẳng lặng nhìn Lâm Nguyệt Nha một lát, sau đó nhẹDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn nhàng ôm lấy cô, đứng dậy định đem cô mang trở về phòng, vừa đứng lên, Tô Y Đường thấy cánh tay đang ôm đứng trước cửa phòng kia, không biết Tô Y Hàng đã đứng nhìn bao lâu, hình như anh đang làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp được, ngượng ngùng và khó chịu.

"Nguyệt Nha ngủ ở đây sẽ bị lạnh...." lời giải thích giấu đầu hở đuôi vừa nói ra, Tô Y Đường càng cảm thấy ngại ngùng hơn.

"Anh, tình yêu thật ra thì rất đơn giản, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự mất đi, đến lúc muốn tìm lại sợ là không kịp." Tô Y Hàng duỗi tay ra, ngáp một cái, không có nhìn thấy anh trai mình là người luôn luôn trầm tĩnh, giờ lộ ra đau khổ và hốt bối rối.

Tô Y Đường ôm Lâm Nguyệt Nha sửng sốt mấy giây, sau đó đem cô trở về phòng, sau đó vội vàng rời đi một giây cũng không dám ở lại.

Ngày thứ hai, tâm trạng Lâm Nguyệt Nha không tốt, lên lớp học được một tiết thì trốn học về nhà ngủ, vừa nghĩ tới bữa trước tỏ tình thất bại, Lâm Nguyệt Nha cảm thấy buồn phiền, cô lê thân thể mệt mỏi về nhà,Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn không nghĩ tới gặp được người đáng lẽ ra giờ này không nên có ở nhà Tô Y Đường.

"Anh đang làm gì, anh định đi đâu?" Lâm Nguyệt Nha xông vào chặn va li lớn của Tô Y Đường.

Tô Y Đường không ngờ Lâm Nguyệt Nha sẽ xuất hiện vào giờ này, anh vốn định lặng lẽ thu dọn hành lý rời khỏi nhà, "Nguyệt Nha, chú dọn ra khách sạn."

"Tại sao anh lại ra khách sạn." Lâm Nguyệt Nha muốn khóc, cô đang khổ sở vì tỏ tình mà không được đáp lại, lại ngay lúc này bắt gặp Tô Y Đường Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đônthu dọn hành lý dự định đi ra khách sạn ở, số mạng của cô sao lại bi thảm như vậy a.

"Nguyệt Nha..." Tô Y Đường thừa dịp Lâm Nguyệt Nha không có ở nhà nên thu dọn hành lý ra khách sạn ở, ai ngờ bị cô bắt tại trận, anh không biết làmDiễnđànLêQuýĐôn. sao để giải thích với cô, anh không muốn nhìn thấy cô rơi lệ,nhưng anh không có biện pháp nào để chấp nhận cô.

"Nguyên nhân là em? Vì em yêu anh phải không?" Lâm Nguyệt Nha buông bàn tay mình đang nắm cánh tay Tô Y Đường ra, từng bước lùi về phía sau, "Bởi vì em thích anh, vì em tạo cho anh nhiều rắc rối, vì em đốt nhà của anh, cho nên anh muốn đi ra khách sạn ở?" Tính tình của Lâm Nguyệt Nha, bởi vì sống ở thảo nguyên Châu Phi nhiều năm nên có chút ảnh hưởng, cô rất lạc quan và cởi mở,DiễnđànLêQuýĐôn.nhưng giờ phút này, cô thật sự sụp đổ, cô không thể chấp nhận kết quả này, cô thật không thể chấp nhận...

"Nguyệt Nha, không phải.... chú chỉ là........" Anh chỉ là không có lòng tin vào bản thân mình có thể cự tuyệt sự nhiệt tình và tình cảm của cô.

"Tô Y Đường, thật ra người nên đi không phải là anh, là em mới đúng!" Lâm Nguyệt Nha thật là muốn biến mất thật nhanh, rất muốn tìm một DĐLQĐcái lỗ để chui xuống, cô biết rằng bản thân mình rất tùy hứng, nhưng cũng hiểu được yêu là phải làm cho đối phương được hạnh phúc chứ không phải là ép người ta vào đường cùng, có lẽ cô đã sai lầm rồi, cô không có cách nào làm cho trái tim anh rung động vì cô.

Lâm Nguyệt Nha khổ sở và tuyệt vọng, cô cảm thấy nháy mắt ông trời cũng sập xuống, ước mơ và hi vọng nhiều năm của mình đã tan vỡ trong chớp mắt.

Cô bước vào phòng như một hồn ma lang thang, cô lấy va li từ tủ quần áo đem ra, bắt đầu lấy quần áo trên tủ ra xếp vào, thật ra thì, cô từ Mỹ vội vàng quay trở về, đem theo rất ít quần áo, quần áo phần nhiều ở đây là do Tô Y Đường mua cho cô.

Cô còn nhớ rõ, lúc Tô Y Đường đi theo cô lựa quần áo, đi dạo suốt một ngày cũng không than vãn hay tỏ vẻ mệt mỏi, cô lúc ấy còn cho rằng anh๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn có chút thích cô, bây giờ nhìn lại, đây chẳng qua là sự quan tâm và yêu thương của người lớn và con nít thôi.

Nước mắt chảy dài, Lâm Nguyệt Nha không giống trước đây, nhưng những giọt nước mắt rơi âm thầm, những giọt nước mắt tuyệt vọng, nhưng không có phát ra âm thanh.

"Nguyệt Nha, con làm gì vậy?" Tô Y Đường cầm quần áo đem trở lại trong tủ từ cái va li của Lâm Nguyệt Nha, không cho cô tiếp tục.

"Em muốn về Mỹ, em muốn trở về Mỹ!" Lâm Nguyệt Nha hét to, dùng sức tránh khỏi gàng buộc của Tô Y Đường, tiếp tục thu dọn hành lý, "Em sẽ về Mỹ,Diễn☆đànLê☆QuýĐôn em muốn trở về Mỹ!" Cô muốn bỏ đi thật xa, có lẽ cần thời gian cả đời để quên anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của anh, cho dù anh không yêu cô, cũng không muốn làm cho anh chán ghét cô.

"Nguyệt Nha, không được hồ đồ!" Tô Y Đường luôn nhớ Richie vẫn như hổ rình mồi bên cạnh bọn họ, anh vẫn chưa yên tâm, nếu để cô một mình trở về Mỹ mà xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời.

"Em không có hồ đồ, em cho tới bây giờ cũng không có hồ đồ, tại sao anh lại cho rằng em yêu anh là hồ đồ? Tại sao lại thấy em trở về Mỹ cũngDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn là hồ đồ?" Tầm mắt Lâm Nguyệt Nha hoàn toàn bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô thì thầm tuyệt vọng, nỗi đau khổ của cô đã thật sự sụp đổ và tan nát.

"Nguyệt Nha......Nguyệt Nha......Nguyệt Nha......" Tô Y Đường chưa từng thấy Lâm Nguyệt Nha ủy khuất khóc lóc tuyệt vọng như thế, anhDiễnđàn✪Lê✪QuýĐônđau lòng ôm Lâm Nguyệt Nha, anh tự nói với mình, là vì xoa dịu tâm tình của cô, nhưng bàn tay run rẩy tiết lộ tâm tình của chính mình, anh không có cách nào.... không muốn cô rời khỏi anh.

Lâm Nguyệt Nha ở trong ngực Tô Y Đường khóc thật lâu thật lâu, khàn cả giọng, hai mắt sưng lên, nằm trong ngực anh ngủ thiếp đi, Tô Y Diễn✿Đàn-Lê-Quý✿ĐônĐường mới đem Lâm Nguyệt Nha ôm trở về giường, đắp kín mền cho cô, nhìn hai mắt sưng đỏ của cô thật lâu.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio