Sau hôm đám cưới, phụ huynh hai nhà quyết định cho Huyền và Phong đi hưởng tuần trăng mật. Dù hai người đã năn nỉ hết lời rằng không cần và Phong còn có công việc của mình nhưng họ đều không đồng ý vì cái lí do đơn giản: cần cháu sớm. Cả hai đều bó tay và cùng nhau đến Pháp - nơi lãng mạng nhất thế giới chứ chả đùa.
Trong căn biện thự chỉ còn hắn, nó, Mĩ và Tuyết. Lạnh lẽo!
Mĩ hằng ngày nhốt mình trong phòng. Một phần vì muốn đóng vở kịch "Đang ăn năn hối lỗi vì chuyện lần trước", một phần quan trọng hơn cả là muốn tìm kế sách làm sao để trả thù nó và đến với hắn được.
Và...đã tìm được kế sách. Không tệ!
Hôm đó, hắn và nó đến nhà bố mẹ hắn chơi vì họ muốn ăn cơm, trò chuyện với con dâu của mình. Tuyết thì lon ton chạy theo hắn với nó vì muốn thăm bác của mình - người mà cô coi là bố mẹ nuôi.
Nhân lúc đó, Mĩ thay quần áo, bắt taxi đến một căn nhà nhỏ.
Nhà của Hoàng Thu Anh - một nơi có thể nói là "bệnh viện thu nhỏ".
Hoàng Thu Anh là bạn thân của Tuyết. Họ rất giống nhau, hiền lành, tốt bụng và rất hiểu nhau. Cô biết Tuyết có người chị tên Mĩ nhưng lại không hề ưa. Và cô và Tuyết biết một bí mật động trời của bố mẹ hai người này nhưng dấu kín vì muốn Mĩ được hạnh phúc bên gia đình của mình.
- Ôi! Thu Anh. Tớ rất nhớ cậu! - Mĩ đến ôm lấy Thu Anh.
Đúng đấy, bạn không nhầm. Mĩ đến đóng giả Tuyết.
- Tuyết phải không? Tớ cũng rất nhớ cậu đó. - Thu Anh cười vui vẻ đáp lại, ôm trầm lấy "Tuyết". Cô không hề quan tâm đây là ai vì thường ngày chẳng có chuyện gì mà Mĩ lại đến gặp mình cả.
- Chả tớ thì ai. Cậu định cho tớ đứng ở hành lang thế này à? - Mĩ đóng kịch như thật.
- Ờ ờ. Quên nhá. Cậu vào phòng tớ này, bọn mình con tâm sự chứ. - Thu Anh vui vẻ mời bạn vào phòng.
- Này. Dạo này tớ thấy cậu vui vẻ ra nhiều nha. Mĩ với cậu hiểu và hoà thuận rồi à? Mĩ còn bắt nạn cậu không?
- Không hề. Chị ta đối xử tốt với tớ lắm. Tớ bắt nạn chị ta còn chả kịp. - Mĩ cười cười. Tự mình khen mình, cũng phải thôi.
- Thế cơ à? Thế tốt quá còn gì? Cậu ta chưa biết chuyện kia chứ? - Thu Anh hồ hởi đáp lời nhưng có chút ngập ngừng.
- Tốt cái gì cơ chứ. Chị ta làm thế chỉ tổ làm gia đình tớ yêu quý chị ta mà thôi. Mà chuyện kia là chuyện gì vậy?
- Cậu...- Cô không tin kia là Tuyết bạn thân của mình. Sao lại có chút giống Mĩ như vậy? Nhưng mà...
- Mà cậu sao lại hỏi tớ chuyện đó là chuyện gì chứ? Giữa hai cậu chẳng phải chỉ có chuyện đó thôi hay sao? - cô không vui vẻ nữa mà là sự nghi ngờ.
- Tớ chẳng nhớ gì cả. Giữa tớ là chị tớ có rất nhiều chuyện, mà nhiều chuyện đặc biệt kinh lên được. Cậu gợi ý đi xem nào. - Mĩ có chút khẩn trương và tò mò nhưng vẫn giữ cho giọng của mình bình thường.
- Chuyện giữa mẹ của hai cậu và bố của hai cậu đó... - Thu Anh lên tiếng.
- Chuyện đó làm sao cơ? - Mĩ không dấu nổi sự tò mò. Bố mẹ của hai cô làm sao kia chứ.
- Tớ thấy cậu có chút giống Mĩ đấy! Chuyện đó cậu không nhớ thật hay sao? - Thu Anh càng nghi ngờ hơn.
Mĩ có chút giật mình. Bây giờ đã nói dối thì nói dối cho trót vậy.
- Xin lỗi cậu nhưng...một lần ở bên kia du học, tớ bị tai nạn ở phần đầu nên có chút mất trí nhớ nhẹ, bây giờ còn đang hồi phục. Sợ cậu lo nên tớ không có nói. Bây giờ cậu có thể yên tâm kể cho tớ lại để tớ nhớ rồi chứ.
- Thật sao? Sao cậu không nói cho tớ? Hay để tớ khám cho.
- Thôi...thôi. Không cần đầu, tớ chỉ cần cậu nói ngay cho tớ thôi.
- Được rồi. Vậy cậu nghe rồi xem có nhớ không nhé.
Nghe thấy vậy, Thu Anh có chút yên tâm. Cô bắt đầu kể:
" Ngày xưa, mẹ hai cậu rất xinh đẹp và trẻ trung nên rất nhiều người con trai để ý đến. Trong đó có hai anh em sinh đôi yêu mẹ cậu say đắm và mẹ cậu cũng vậy. Nhưng quyết định chỉ có thể là một người, và mẹ cậu đã chọn người anh. Người em rất buồn nên đã giam mình trong phòng một thời gian. Sau đó, người anh lại đi yêu người khác khi mẹ cậu đã giao bản thân mình cho hắn. Mẹ cậu rất đau buồn. Thấy thế, người em luôn bên cạnh, yêu thương mẹ cậu. Rồi mẹ cậu cùng người em... Khi về gia đình người em đó, bố mẹ anh không đồng ý nên mẹ cậu phải chia tay. Được khoảng tháng, mẹ cậu phát hiện mình có thai.rồi lặng lẽ sinh ra hai cậu. Hai cậu nhìn giống sinh đôi nhưng thực ra cậu là con của người em, Mĩ là người con của người anh. Người em lúc đó đã đi ra nước ngoài, tìm được người yêu thực sự của mình. Còn người anh thì cũng lấy một cô vợ trẻ đẹp, ngoan hiền. Và người anh không ai khác, chính là bố của Mai - chị dâu cậu đó. " ( Cái chỗ này tớ nghĩ ra vớ vẩn nên có phần tưởng tượng. Các bạn bỏ quá cho)
Cái gì, mình là con của Vương Chấn Minh sao? Là...là chị của Mai sao?
Không, không thể nào. Sao lại thế được cơ chứ?
- Tuyết, Tuyết. Cậu nhớ lại được gì sao?
- Ừ...ừ. Tớ...tớ đã nhớ lại. Tớ mệt quá, tớ phải về trước. Chào cậu. - Mĩ đi nhanh ra cửa rồi bắt taxi trở về nhà.
Mĩ đã nghĩ ra một kế sách hay như vậy mà bây giờ...
Nhưng kế sách này còn hay hơn! Có lẽ ông trời thương cô thật rồi.
Vương Thu Mai - Em gái yêu quý của chị. Điều này tuyệt vời lắm em ạ. Chị sẽ càng cướp Nam về tay chị nhanh chóng hơn mà thôi.
Và lại, bây giờ cô không mang họ Trương nữa mà là họ Vương. Lấy tên gì hay một chút chứ nhỉ.
Vương Ngọc Mĩ!