"Đã chọn bài hát cho vòng bán kết chưa?"
"Chưa"
"Tôi muốn tìm một giáo viên dạy nhạc cho em, lúc cần sẽ chọn bài thích hợp với chất giọng đặc sắc của em, em thấy sao?"
"Em chưa từng nghĩ sẽ đi con đường âm nhạc này."
"Bây giờ nghĩ cũng chưa muộn." Trác tiên sinh nói, "Đời nhiều có rất nhiều lựa chọn, học văn không có nghĩa là không thể hát, cũng không phải cứ là đi con đường này mới có thể tham gia cuộc thi. Tiểu Như, tôi hy vọng cuộc đời em sẽ đặc sắc hơn."
Tôi gật đầu, đề nghị của Trác tiên sinh bao giờ cũng đúng.
- --
Mọi chuyện trên đời, con đường nhân sinh, vốn là do vô số sự trùng hợp tạo thành.
Ngay sau hôm Trác tiên sinh nói là muốn mời giáo viên dạy nhạc cho tôi, Ban tổ chức hội thi tiếng hát cấp trường gọi điện cho tôi, nói là tổ ủy viên chọn ra một nhóm tuyển thủ có tiềm năng, mở một cuộc họp lâm thời thảo luận con đường phát triển sau này.
Tôi hỏi địa điểm tổ chức cuộc họp, là trong phòng họp của một khách sạn năm sao, liền nhanh chóng chạy qua.
Trong phòng đã có hơn mười tuyển thủ đang ngồi, vừa nhìn lướt qua một vòng đã dễ dàng nhận ra tất cả đều là những người thu hút công chúng, hoặc là vừa nhảy vừa hát, hoặc là giá trị nhan sắc cao, hoặc vô cùng đặc biệt...
Mà chất giọng lại không phải là tiêu chuẩn quan trọng nhất.
Bởi vì tôi không nhìn thấy An Thụy Đan.
Tôi chọn ngồi vào một góc ít người chú ý, vừa chờ đợi vừa phỏng đoán.
Cuộc thi như thế này không phải công bằng là yếu tố hàng đầu hay sao? Tập trung một số tuyển thủ đến mở cuộc hợp thế này là có ý gì? Định đi cửa sau tập thể à? Vậy thì đám người chúng tôi sẽ phải trả giá thế nào? Ban tổ chức muốn gì?
Đợi tầm hơn mười phút, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Nhân viên Ban tổ chức tự giới thiệu qua rồi nói luôn vào vấn đề chính: "Chúng tôi có ba buổi biểu diễn thương mại, hy vọng các vị ngồi đây có thể ra sức ủng hộ."
"Để báo đáp lại, mỗi tuyển thủ tham gia sẽ được huấn luyện viên chuyên nghiệp chỉ đạo một - một."
"Không chỉ huấn luyện giọng hát mà còn huấn luyện cả bạn nhảy của mọi người."
"Mọi người suy nghĩ chút đi, hy vọng trong vòng nửa tiếng có thể cho tôi câu trả lời thuyết phục."
"Huấn luyện viên chuyên nghiệp của chúng tôi là ca sĩ và biên đạo nhảy của nhà hát nghệ thuật thành phố, mọi người cùng từng gặp rồi, chính là người ngồi ghế giám khảo."
Một câu "ngồi ghế giám khảo" đã khiến bầu không khí trong phòng họp đột nhiên thay đổi.
Như một giọt nước bắn vào chảo dầu đang sôi.
"Xin hỏi cô, huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn chúng em sẽ là giám khảo của vòng bán kết sao?" Một tuyển thủ dũng cảm trực tiếp chất vấn.
Tôi thấy rất nhiều người sáng mắt lên, ánh nhìn đổ dồn vào nhân viên ban tổ chức.
"Danh sách giám khảo vòng bán kết còn chưa quyết định, tôi chỉ có thể nói, khả năng cao là vậy." Nhân viên ban tổ chức đáp.
Khả năng cao, lời này nói cũng như không.
Đối với các tuyển thủ, đây chính là đánh cược.
Nếu huấn luyện viên là giám khảo vòng bán kết, sẽ ít nhiều có tình cảm, nếu đôi bên ngang nhau chắc chắn sẽ thiên vị người khác; nếu huấn luyện viên không phải giám khảo vòng bán kết thì cũng là có cơ hội được chỉ đạo.
Mà việc chỉ đạo này, có thể là nửa tiếng, cũng có thể là năm phút...
Mà chúng tôi phải trả giá bằng ba buổi biểu diễn thương mại, nói cách khác chính là làm không công, kiếm tiền cho ban tổ chức.
Được rồi, chúng tôi tham gia cuộc thi tiếng hát trung học toàn quốc "trà XX", ban tổ chức cũng không phải là trà XX, mà là một công ty quảng cáo có tiếng, "trà XX" chỉ là cái tên mà thôi.
"Xin hỏi cô, tổng cộng có mấy huấn luyện viên chuyên nghiệp chỉ đạo cho chúng em?"
"Bốn người."
"Xin hỏi cô, ba buổi diễn thương mại là vào lúc nào?"
"Gần nhất là buổi ngày mai, còn lại là vào chiều thứ bảy và chủ nhật tuần sau."
"Xin hỏi..."
"..."
Rất nhiều tuyển thủ đặt ra câu hỏi, trong đó cũng có không ít người xì xào bàn bạc. Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, nhân viên ban tổ chức cố ý nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nhắc nhở mọi người đã đến giờ.
"Cô ơi em tham gia!" Có tuyển thủ giơ tay.
"Em cũng muốn tham gia!" "Em cũng muốn tham gia."
"Ai muốn tham gia phiền giơ tay lên, báo tên theo thứ tự, tôi qua bên này ghi." Nhân viên ban tổ chức nói.
Tôi không giơ tay, càng không báo tên. Trong vòng nửa tiếng tôi đã gửi tin nhắn thông báo tình hình bên này cho Trác tiên sinh, Trác tiên sinh trả lời ba chữ đơn giản: "Không tham gia."
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, cả phòng chỉ có ba người không báo tên tham gia buổi diễn thương mại.
Tôi cứ tưởng thế là xong rồi, nhưng lúc tôi vừa đứng lên, nhân viên ban tổ chức lại gọi tiên tôi: "Khương Kha, em ở lại một lát."
Truyện convert hay : Đô Thị Thiếu Niên Bác Sĩ