CHƯƠNG : NGHẸN
Buổi sáng, nắng sớm ban mai ở thành phố.
Tư Đồ Thận tắm rửa xong đi từ nhà tắm ra, vừa lau đầu vừa đứng bên cạnh cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa sổ dày nặng ra, sau đó kéo tấm vải thưa che cửa sổ lại.
Bàn tay chạm trên tấm vải thưa mỏng đó, chất liệu tơ lụa mềm mại, cảm giác tiếp xúc rất trơn, ánh nắng sáng sớm hắt qua những lỗ hổng trên rèm, trong phòng bị chiếu vào tạo ra những hình bông hoa ánh nắng mặt trời.
Căn nhà này, từ sau khi xây dựng sửa chữa xong đến khi trang trí, đều là do tận tay cô làm, to là bố trí kết cấu, nhỏ là từ một chiếc thùng rác, những gì tỉ mỉ nhỏ bé đều có thể nhìn ra là tâm huyết của cô và sự coi trọng của cô.
Nhưng đối với anh mà nói, ý nghĩa không lớn, chỉ là một căn nhà m mà thôi.
Anh quay người, chiếc giường rộng lớn bừa bộn đập vào mắt, mặc dù tối qua sau khi kết thúc người ở trên giường đã đi về phòng bên cạnh, nhưng mùi vị của cuộc yêu mãnh liệt đó vẫn còn trong không khí, còn chưa biến mất, phảng phất trong mũi.
Tư Đồ Thận cau mày, bước nhanh đến phòng thay đồ, rất nhanh đã thay ra bộ quần áo khác rồi rời đi.
Bước từ trên cầu thang xuống, ở phía góc có thể nhìn thấy phòng ăn ở đó, bình thường sẽ là cảnh tượng hai mẹ con ngồi ăn ở đó, lúc này chỉ có một đứa trẻ nhỏ ngồi ngay ngắn ở đó, tay cầm hộp sữa hút ừng ực từng ngụm.
Dường như cũng nghe thấy âm thanh, đôi mắt đen nhỏ bé dè dặt nhìn về phía đó.
Tư Đồ Thận bình thản liếc nhìn, trong bếp cũng có bóng dáng đó, mới nhớ đến tối qua cô nói sáng sớm phải đi thực nghiệm.
“ Bố........”
Giọng trẻ con trong trẻo, anh dừng bước chân lại, quay người nhìn về phía phòng ăn.
Bị ánh mắt của anh liếc đến, cậu nhóc có chút căng thẳng, nhưng cũng lấy hết dũng khí nói, “ uhm, bố..... bố ăn sáng trưa, có muốn ăn cùng.......”
Trong ấn tượng, bố gần như rất ít ăn cơm cùng bọn họ, số lần về nhã cũng rất ít, mỗi lần cũng rất muộn, hơn nữa đều ở trong phòng sách, cho nên trái tim nhỏ bé đó của cậu nhóc lúc nào cũng mong ngóng được bố yêu thương, nhưng lại không dám biểu đạt.
“ Không.” Giống ánh mắt của anh, Tư Đồ Thận lạnh lùng buông một câu.
Dường như không nhìn thấy thần sắc lạc lõng thất thể của con trai, anh tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài, theo thói quen cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, h’.
Hôm qua đi công tác về, lại có hai cuộc họp, cộng thêm buổi tối phải hoạt động thể lực.......anh cũng không phải người đồng da sắt, đương nhiên sẽ mệt, cho nên dậy hơi muộn, chỉ là nếu như anh không nhớ nhầm, hôm nay không phải cuối tuần, thời gian này nên đi mẫu giáo mới phải chứ.
Tư Đồ Thận bất giác cau mày, bước chân đang hướng về phía trước cuối cùng lại dừng lại.
“ Thời gian này, tại sao con không phải đi nhà trẻ?” Anh trước nay chưa bao giờ là người bố dịu dàng ấm áp, cho nên nói ra câu nói này, giống như đang khiển trách.
Tiểu Châu Châu đâu có so đo như thế, thấy bố chủ động nói chuyện với mình, đã sung sướng lắm rồi. trong thế giới nhỏ của cậu bé, người bố cao lớn là vị thần rất khó có thể tiếp xúc.
Chẳng để ý trứng gà còn đang ngậm trong miệng chưa nuốt đi được. Vội vàng trả lời, “ con không phải không nghe lời, bình thường đều là h đi, nhưng hôm nay Cô Lí vẫn chưa đến!”
, , ......
Những con số nhảy nhót rồi dừng lại, “ding” một tiếng, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Tư Đồ Thận hai tay đút vào trong túi quần, nhấc chân bước ra ngoài, đi ra sảnh lớn rồi đi sang khu để xe tư nhân đối diện.
Khi ở cửa khu để xe, một bàn tay nhỏ giữ lấy góc áo khoác của anh, đôi mắt đen cụp xuống, anh nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó đang ngẩng đầu nhìn mình.
“ Bố, hôm nay con thật sự được ngồi xe của bố đến mẫu giáo phải không? Thật sự có thể phải không?” Đôi mắt của Tiểu Châu Châu sáng long lanh, đều là vẻ chờ đợi không dám tin.
Tư Đồ Thận khẽ cau mày, trả lời một câu rất bé, “....uh.”
Có được câu trả lời chắc chắn, Tiểu Châu Châu mới yên tâm, khóe miệng nở nụ cười hân hoan trên mặt, nhưng dường như lại không dám thể hiện quá ra ngoài, lại cẩn thận dè dặt vui sướng.
Tư Đồ Thận bình thượng rất kiệm lời với con, không nói nhiều mà cầm chìa khóa ra mở khóa, chỉ là ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt nhi đồng đang cười sung sướng đó.......
Mơ hồ, trong lòng có chút nghẹn.