CHƯƠNG : BÓNG NGƯỜI SỮNG LẠI
Đêm.
Tần Tô kéo chiếc rèm cửa sổ dày nặng vào, khi quay người, phát hiện cậu nhóc nằm trên giường còn chưa ngủ, hai mắt chớp chớp nhìn cô.
“ Sao còn chưa ngủ? Có cần mẹ tiếp tục kể truyện cho con nghe nữa không?”
“ Không cần đâu ạ.” Tiểu Châu Châu lắc đầu, bặm môi, “ Mẹ.......”
“ Uh?” Tần Tô lật chăn nằm vào giường.
“ Có phải bố rất tức giận không ạ?” Châu Châu trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
Khi cậu và cô Lí từ công viên về, đúng lúc nhìn thấy bố từ trong nhà đi ra, mặt mũi hầm hầm, dọa cho cậu đến chào cũng không dám.
“ Uhm, cũng bình thường.” Tần Tô nghĩ một lát, thuận mồm nói.
Cậu nhóc đưa tay nắm lấy cánh tay cô, giọng nói trẻ con thỏ thẻ, “ Thế con sẽ đi nói với bố, là con làm hỏng đồ, bố đừng giận mẹ, con sẽ nhận lỗi với bố, bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn không gây chuyện, để bố phạt con còn không được sao?”
“ Không cần đâu, vợ chồng không có thù hận.” Nhéo má con trai, cô an ủi, nói xong đến bản thân cô cũng cảm thấy chột dạ.
Châu Châu còn không hiểu ý trong lời nói của mẹ lắm, chỉ có thể mơ hồ hiểu, nhưng nhìn thấy mẹ cười, cậu cũng nhoẻn miệng cười. nhưng lại nghĩ, lại không kiềm được hỏi, “ Thứ đồ bị con làm hỏng đó, rất đắt phải không ạ?”
“ Không hề đắt.” Tần Tô lắc đầu, đặt cánh tay của con trai vào trong chăn.’
Không đắt, nhưng nó rất quan trọng, đối với anh rất quan trọng.
Đưa tay, nắm chặt tay con trai, cô xoa xoa trán cậu bé, dịu dàng nói, “ Ngủ đi, mẹ mệt rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đến công trường, con ngoan, ngủ cùng mẹ.”
“ Vâng, chúc mẹ ngủ ngon!” Cậu nhóc không hỏi nữa, cơ thể nhỏ bé nép vào cô.
Đứa trẻ dần dần chìm vào giấc ngủ, trong tiếng thở đều đều của con trai, Tần Tô lại không hề buồn ngủ.
Kết hôn sáu năm, giữa bọn họ rất ít khi có xung đột chính diện, anh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, xem thường. Nhưng không giống cô, tâm trạng của cô không lộ trên bề ngoài, nội tâm chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Còn anh, vui giận thất thường, nhưng hôm nay..........
Phòng làm việc.
Tần Tô sau khi gõ cửa xong đi vào, chuyển tập tài liệu công thức hóa xong, lại đưa thứ đồ trong tay đặt xuống trước mặt anh.
Giấy bóng kính bọc trong suốt, chiếc nhiệt kế thạch anh, liếc mắt nhìn, giống y hệt chiếc đã vỡ hai ngày trước.
Tư Đồ Thận từ đầu đến cuối không nói một tiếng, lưng dựa vào ghế, khuôn mặt lạnh lùng băng giá giống như tuyết nghìn năm không tan.
“ Đồ đã bị hỏng thì cũng hỏng rồi, anh có tức giận thế nào, không vui vẻ cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không thể giết em mà giải tỏa nỗi giận. Dù cho anh có bắt, em cũng không làm. Em biết cái này và trước đây không thể so sánh được, anh cũng không muốn nhận. Nhưng em vẫn đền cho anh, không có gì phải băn khoăn cả.”
Nói một hơi hết, thấy anh vẫn không động tĩnh gì, Tần Tô nghiến răng quay người đi.
Tiếng giày cao gót giòn tan trên nền nhà, khiến lông mày Tư Đồ Thận càng lúc càng cau chặt, đưa cánh tay dài ra, hất chiếc nhiệt kế chính xác vào trong thùng rác bên cạnh bàn.
“ Rầm” một tiếng vật nặng rơi, khiến bóng người phụ nữ rời đi dần khựng lại.
Lúc này Tư Đồ Thận mới cảm thấy, trong lòng miễn cưỡng giải tỏa nỗi bực tức.