Chủ nhật, rảnh rỗi hiếm thấy.
Ngày hôm trước ở công trường rất muộn, Tần Tô nằm ườn trên giường rất lâu, nếu không phải cậu nhóc lăn đi lăn lại trên người cô không ngừng, cô thật sự muốn ngủ cả một ngày.
Tiểu Châu Châu được cô Lí dẫn đến công viên trong khu chơi, trong nhà rất vắng, cô rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, định hầm canh gà, buổi tối có thể uống canh.
Lấy gà trong tủ lạnh ra rửa sạch, dùng nước nóng chần qua rồi cho vào trong nồi, cắt rau củ và hành thành các miếng nhỏ, ngâm trước nấm hương và măng khô trước, trong nồi khi nước sôi sủi lên, cho lần lượt từng nguyên liệu vào.
Liếc nhìn thời gian, cũng không vội, Tần Tô cho lửa nhỏ hơn chút, hầm liu riu.
Lúc này, ngoài cửa chuyển đến âm thanh, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc, cô không do dự thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông tay cầm điện thoại đi từ dưới lên cầu thang, từng bước vững chãi, chiếc áo gió hợp với người, màu sắc bắt mắt, khiến các góc cạnh của cả người anh đều biến mất.
Im lặng mấy giây, Tần Tô tháo tạp dề quấn trên người ra, đi ra khỏi nhà bếp, cũng chầm chậm bước về phía cầu thang.
Quay về phòng ngủ, rồi lại đến phòng bên cạnh, cô đứng ở cửa, tay đưa lên cửa gõ hai cái, bên trong không có tiếng nói, cô cũng không khách sáo, đẩy cửa mà vào.
Tư Đồ Thận vừa đúng lúc thay xong quần áo, đang nhấc tay để cài cúc áo sơmi, thậm chí không buồn ngẩng đầu nhìn cô.
Người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng xa xăm đó, đặc biệt lúc không nói chuyện, rất khó tiếp cận. Có điều đối với Tần Tô mà nói cũng vẫn chịu được, bao nhiêu năm, cô cũng quen rồi.
“ Có việc gì à?” Tư Đồ Thận nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô, cuối cùng cũng mở lời.
Tần Tô bước lên trên, ôm thứ đồ trong lòng ném lên bàn, là mấy tờ báo và ảnh, còn có cả usb và đĩa. Dòng tin tức đầu tiên bên trên là anh, khoác tay nữ minh tinh hai người cùng đi vào khách sạn cả một đêm, tất cả tình tiết đều bị chó săn tin chụp lại rõ ràng.
“ Công ty vừa lấy về được mảnh đất xây dựng Giang Bắc đó, bây giờ cổ phiếu đang tăng hơn rất nhiều so với năm ngoái, phiền Thận Tổng đừng làm loạn lên vào lúc này, dù cho anh có cô đơn thế nào đi nữa, cũng phải thận trọng một chút, đừng giống như tên ngốc bị chụp lại như thế.” Tần Tô khoác hai tay trước ngực, giọng nói bình tĩnh, giống như đang bàn hợp đồng dự án với anh vậy.
“ Loạn ở đâu chứ? Cô chẳng phải xử lý gọn gàng rồi sao.” Tư Đồ Thận khẽ nhếch miệng cười, nhưng rất nhanh vụt mất.
Tờ báo là bản đầu tiên in ra, chưa được in ấn số lượng lớn, rõ ràng là có người nén xuống.
“ Tòa nhà Đại Hạ ở đường sân bay thời gian thi công rất ngắn, em mỗi ngày đều phải chạy đến công ty rồi công trình hai nơi, trang hoàng cho phòng của khách cũng có chút vấn đề, em đã phân thân rồi, không còn thời gian thay anh đi dọn cái thói phong lưu đâu!” Tần Tô nhăn trán có chút đau đầu.
Tư Đồ Thận sau khi cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng của áo khoác, rất nghiêm túc nhìn vào mặt cô, đột nhiên, cười mà như không cười nói: “ Cho nên, muốn li hôn phải không?”
Bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh.
Tại vì phòng sách chỉ có một, Tư Đồ Thận tuyệt đối sẽ không muốn cùng dùng với cô, cho nên cô ở bên cửa sổ phòng ngủ thiết kế một chiếc bàn dài, phủ thêm chiếc khăn trải bàn, làm việc hay uống trà đều rất tiện.
Tần tô khoanh chân ngồi trước bàn dài, tay chống vào cằm, đôi mắt hấp háy đang liếc nhìn một điểm trên bàn. Đôi lông mi dài dưới ánh đèn chiếu xuống, nhìn không rõ thần thái.
“ Không.”
Vào buổi sáng khi Tư Đồ Thận nói ra câu ly hôn đó, cô không hề do dự, ngay giây sau đó bình tĩnh trả lời anh.
Khóe mắt khóe miệng cô đều giãn ra trước mặt người đàn ông, chỉ có đôi bàn tay để sau lưng, đang căm hận đan vào nhau.
“ Mẹ, con uống hết sữa rồi!” Cậu nhóc giơ lên chiếc cốc không, nhảy nhót lại gần.
Tần Tô bị ngắt ngang dòng suy nghĩ, ngước mắt dịu dàng nói với con trai, “ Ngoan quá, đi rửa mặt đánh răng, mẹ lát nữa sẽ kể chuyện cho con nghe.”
“ Được ạ được ạ!” Tiểu Châu Châu ngay lập tức lao vào nhà tắm.
Tiếng vòi nước chảy ra, cô cúi đầu kéo ngăn bàn ra, lấy tập tài liệu cuối cùng ra. Đây là sau khi kết hôn một tháng, Tư Đồ Thận đưa cho cô, trang cuối cùng anh đã ký từ lâu rồi.
Năm chữ lớn màu đen trên tờ giấy a: ĐƠN XIN LY HÔN