Khi anh Tuấn Khải nói muốn Nhã Uyên mặc cái váy ngủ bằng ren và lo cô không đồng ý nên đã lấy mẹ mình ra uy hiếp, Nhã Uyên mặt nhăn nhó khó chịu nói:
- Thôi để khi nào về nhà rồi tôi mặc chứ bây giờ mặc tôi thấy không quen...ai lại đi nghỉ mà mặc đồ này lỡ để ai nhìn thấy thì ngại lắm.
Tuấn Khải lấy chai rượu rót vào ly cho Nhã Uyên rồi nói:
- Cô bị sao vậy...khi cô mặc cái váy này thì chỉ được ở trong phòng và chỉ để một mình tôi ngắm thôi nghe không?
Nhã Uyên bị anh lạt thì lại thấy trong lòng vui vui vì lời nói của anh có chút chua thì phải? Nên cô chẳng để ý hứng thú cầm ly rượu lên uống ực một phát hết luôn một ly rượu nữa, với một người con gái chưa uống rượu bao giờ mà dám uống hai ly rượu tây một lúc thì chỉ vài phút sau khi rượu ngấm Nhã Uyên thấy cả người lâng lâng hưng phấn.Lúc này cô nhìn anh Tuấn Khải nhoẻn miệng cười cười rồi nói:
- Anh muốn tôi mặc cái váy này cũng được nhưng anh phải hứa với tôi vài chuyện được không?
Tuấn Khải không ngờ cô vợ nhỏ của mình rượu vào lời ra mà lá gan cũng to hơn còn dám ra điều kiện với mình nên kéo cô ngồi trên đùi của anhh rồi nói:
- Cô muốn gì thì cứ nói đi, tôi đang nghe.
Nhã Uyên muốn rời khỏi đùi của anh nên cựa quậy không chịu ngồi yên thì lại nghe giọng anh Tuấn Khải kiềm nén cất nên:
- Nếu như cô không nói thì tôi có việc cần làm với cô ngay bây giờ....!
Nhã Uyên nghe thấy anh đe doạ bất giác hai má đỏ lên mà tìm cũng đập nhanh hơn vì sau hai đêm han ái với anh thì cô đã không còn là một cô gái ngây thơ trong sáng nữa nên ngôi yên tư thế nói:
- Chỉ còn gần hai tháng nữa là tết mà ba mẹ đi nước ngoài không biết bao giờ trở về nên tết này anh cho tôi về quê ăn tết với ba mẹ và các em nha.Còn một việc nữa đó là tôi thích may đồ nên khi ở nhà một mình tôi có thể đăng kí đi học may ở đầu ngõ gần nhà có được không?
Tuấn Khải thấy hai việc này quá đơn giản nên gật đầu đồng ý nói:
- Tôi đồng ý vậy giờ cô đi thay váy này đi nhanh lên.
Nhã Uyên đạt được mong muốn nên vui vẻ cầm chai rượu rót đầy vào ly của mình rồi lại uống ực một lần hết ly rượu mà lần này thì rượu ngấm khiến cô không còn cảm giác lâng lâng nữa mà là rạo rực và cơ thể cũng bắt đầu không nghe theo lí trí của mình mà lại giống như một cô gái mới lớn lộ rõ bản tính dựa dẫm thích được nuông chiều.
Cô ngả vào lòng anh Tuấn Khải rồi tu lên khóc khiến anh bị giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Nhã Uyên vừa khóc lại vừa nói:
- Ba ơi! Con nhớ ba mẹ và các em lắm, anh Tuấn Khải toàn bắt nạt con rồi nói con là người con gái ham tiền ấy hu....hu.....con chỉ thích ba mẹ chồng của con thôi, ba mẹ chồng lúc nào cũng yêu thương và che chở bảo bọc cho con hu....hu....!
Tuấn Khải nghe lời trách móc của cô vợ nhỏ thì ý chí của anh cũng hơi dao động đã vậy cô ấy còn xem anh là ba của mình để chút bầu tâm sự đúng người đời vẫn hay nói rượu vào lời ra là đây chứ đâu, quả thật từ khi hai người tổ chức hôn lễ thì anh chưa một lần nói chuyện với Nhã Uyên một cách tử tế mà chỉ toàn những lời nói mỉa mai, khinh khi.
Nếu nghĩ kĩ lại thì đó chỉ là cách nhìn phiến diện và quy chụp của anh dành cho tất cả phụ nữ cũng chỉ vì người con gái trước đây anh đã bỏ ra rất nhiều tình yêu của một thanh niên đang tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng của tuổi trẻ để yêu cô gái ấy.
Nhưng tình yêu ngọt ngào đến mấy rồi cũng tan thành mây nếu như không có tiền bạc và sự giàu sang.
Người ta vẫn thường nói tiền không mua được hạnh phúc nhưng đó là triết lí của những người giàu khi họ thấy tiền bạc quá nhiều và dư thừa, nhưng nếu như bạn nghèo không có đủ tiền cho một bữa ăn ngon hay mua một món quà có giá trị để tặng người mình thích thì quả thật tình yêu ấy cũng khó bền lắm.
Đồng ý tình yêu đẹp là trong sáng không vụ lợi nhưng ở thời đại này bạn rất khó có thể tìm được một người con gái chịu ngồi sau chiếc xe máy cà tàng và ăn ở những quán vỉa hè,có chăng đó chỉ là những cô gái thích trải nghiệm cuộc sống muôn màu muôn vẻ thôi.
Chứ nếu để họ chọn làm cuộc sống lâu dài thì chắc chắn chín trên mười người sẽ lắc đầu không dám đồng cam cộng khổ cùng bạn đâu.
Nhã Uyên khi lúc say rượu lại chẳng coi anh Tuấn Khải ra gì nên nước mắt nước mũi tèm lem cứ vậy được cô lau lên áo của anh, mà anh cũng không trách mắng gì cô mà đưa tay lên vỗ vào lưng Nhã Uyên giống như một người ba đang an ủi con gái của mình.
Thôi thì anh đã trách mắng cô nhiều rồi xem như lần này để Nhã Uyên khóc cho đã mà chút bỏ đi muộn phiền khi cô trở thành vợ anh trong những tháng qua.
- -----
Trong truyện mình chỉ viết theo quan điểm của bản thân thôi nên bạn đọc đừng tặng mình gạch đá nha.Mình chỉ thích like và vote thôi nè..