giờ chiều,tại New Wind (Một trong mười resort tốt nhất cả nước)
Cuối cùng cũng tới nơi.Cả đoàn đến quầy lễ tân để đặt phòng.Dù có giàu tới mấy thì nhà trường cũng không sang tới mức cho mỗi học sinh một phòng riêng. Nên nhà trường đã bao trọn môt dãy nhưng toàn là phòng đôi.Nếu ai muốn ở phòng riêng thì phải tự bỏ tiền ra nhưng phải cùng dãy để nhàn trường dễ quản lí.Đa số đều chọn phòng đôi chỉ có một vài người lại thích ở riêng hơn như anh hay Thảo Ngọc chẳng hạn.Anh thì vốn không thích ngủ cùng người khác-ngoài cô nha vì cô là vợ anh mà.Còn Thảo Ngọc thì chắc là muốn có không gian riêng để tha hồ bày mưu quyến rũ anh.
Cô thì vốn trái ngược với anh, bản thân không thể nào ngủ một mình được.Không thể ngủ cùng anh, giờ chỉ còn cách ngủ cùng Khánh Ngọc thôi.Nhưng có điều rất lạ là anh chỉ có một mình nhưng lại ở phòng đôi,đã vậy lại còn cạnh phòng cô nữa.Cô có hỏi lí do thì anh trả là:
-Để em có nhớ thì có thể sang.Chỉ sợ em nhớ anh quá thôi!
Nghe thì có vẻ chọc tức nhưng mà anh nói đúng.Cô bám anh quá rồi,thôi thì đành chịu.Lỡ bám rồi thì giờ bám luôn sợ gì.
Vì phải di chuyển lâu nên thành ra ai cũng mệt.Có lẽ vì thế mà sao bữa tối tất cả mọi người đều trở vể phòng nghỉ dưỡng sức để ngày may tha hồ chơi. Chỉ trừ một số người.
Tại phòng .Không biết là do mệt quá hay không mà Khánh Ngọc cứ vụng và vụng về.Bây giờ lại sơ ý làm rơi ly thuỷ tinh xuống sàn bể tan tành.
-Sao chị vụng về thế?
-Chị xin lỗi!
-Có sao không?-Cô hỏi
-Không sao chỉ là cái ly..
-Để tôi gọi người lên dọn dẹp.Tôi chẳng biết liệu có ten nào dám cưới chị không nữa.
Cô cằn nhằn nhưng Khánh Ngọc thì lại thấy vui.Tuy là Phương Nhi lúc nào cũng bị cái quá khứ đen tối đó đeo bám mà hận Khánh Ngọc.Cho dù nói gì đi chăng nữa thì sự quan tâm của cô dành cho Khánh Ngọc cũng là sự thật, dù bề ngoài không nói nhưng những việc làm, cử chỉ cũng đủ thấy rằng Phương Nhi thật sự rất quan tâm tới Khánh Ngọc. Chỉ cần như vậy thôi thì chị ta có thể từ bỏ tất cả chỉ vì cô.nhất định là như vậy.Khánh Ngọc nhất định sẽ hoàn thành lời hứa đó.Lời hứa cuối cùng với mẹ cô.
Tại phòng , Thảo Ngọc đang ngồi trong phòng nhâm nhi ly rượu trong tay. “Chỉ ngày mai thôi Phương Nhi.Tử Khanh nhất định sẽ thuộc về tôi.Loại người như cô mà dám đối đầu với tôi sao?Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sự thất bại.” Màn đêm lại càng lúc càng tối hơn, những toan tính cũng được màn che giấu mất đi.Trời càng tối càng chứng tỏ ngày mai sóng gió nhất định sẽ ập tới một cách dữ dội.
New Wind là một resort cạnh biển nên đằng sau gần sát với biển.Xa xa có bóng người đứng cạnh biển.Tiếng sóng rì rào cùng với gió biển làm ta cảm thấy thật thư thả
-Anh gọi em ra có gì sao?-Bảo Nam tiến gần lại phía bóng người đó.
-Chú còn có thể nói với anh bằng cái giọng vui vẻ đó sao?-Trái ngược với Bảo Nam,Tử Khanh nói giọng không mấy vui vẻ.
-Ý anh là sao?Em luôn vui vẻ mà.-Bảo Nam giả vờ không hiểu.
-Chú tán tỉnh vợ anh xong vẫn có thể nói chuyện vui vẻ với anh sao?
-Anh ghen sao?
-Anh không ghen.Chỉ muốn giết chú thôi.
-Thôi thôi.Anh đừng giận. Vì em không biết thôi,chứ nếu không cho em mười cái mạng cũng không dám tán tỉnh vợ anh đâu?-Bảo Nam giải thích.
-Xem như anh tin chú.
-Cảm ơn anh.Nhưng nếu em nhớ không lầm thì anh đâu thích đi du lịch đâu.Sao giờ anh lại có hứng thú tới đây vậy?-Bảo Nam hỏi
-Đúng!Nhưng vì Phương Nhi muốn nên anh sẽ đi.-Tử Khanh trả lời.
-Anh đúng là một người chồng tốt.Em muốn làm vợ anh quá!
-Vậy chú chuyển giới đi anh sẽ nạp chú làm thiếp.
-Em không muốn đâu.Nếu làm thì phải làm vợ lớn chứ!-Bảo Nam nói đùa.Quả thật đã chọc cười được Tử Khanh.
-Mà em nghĩ anh gọi em ra chắc còn có chuyện gì khác đúng không?
-Phải,hình như chú vẫn còn liên lạc với Thất đúng không?
-Phải nhưng cũng không thân thiết cho lắm.Có việc gì sao?
-Anh có chuyện muốn nhờ chú.
Trong tiếng sóng vô khiến giọng nói của hai người không còn nghe rõ nữa.Trời đã vào khuya che giấu đi nhưng kế hoạch toan tính.Chỉ có cô là hình như chẳng thèm để ý đến thế sự xung quanh.