Tôi nhắm mắt nuốt cái thứ gớm ghiếc, hôi hám kia vào bụng.
Một cảm giác kinh tởm ập đến, tôi cố gắng kiềm chế.
Giang Tuấn Kiệt cong môi lên cười ra vẻ hài lòng.
Hắn bảo đám lưu manh kia đưa Triệu Tấn nhốt vào nhà kho.
Bước đến trước mặt tôi, bàn tay to bự khẽ vuốt tóc tôi.
Ánh mắt.
Ánh mắt của hắn khiến tôi căm hận, hận không thể giết hắn.
"Mộc Nghi, em giúp Hân Hân tắm rửa thay đồ.
Sau đó cho người trói nó lại, không thì anh lại sợ nó lại bỏ trốn ".
Mộc Nghi khẽ gật đầu, hắn chấp tay ra sau, ung dung bước ra khỏi cửa.
Tôi liền một mạch chạy vào nhà vệ sinh nôn đến mức thừa sống thiếu chết.
Nhưng lạ ở chỗ, tôi không tài nào nôn ra cái thứ gớm ghiếc kia được.
Mộc Nghi bảo Tiểu Huệ xuống bếp, mang cho tôi cốc nước cam.
Chị bước đến vỗ vỗ lưng, ân cần hỏi tôi có sao không.
Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chị.
"Mộc Nghi, cái thứ vừa nãy là gì vậy?"
"Là ...!thịt người chết".
"Cái gì? Thịt ...!Thịt người...!chết?"
Mộc Nghi gật đầu, vuốt lại mái tóc rối bời của tôi.
Chị bảo Giang Tuấn Kiệt muốn tôi ăn miếng thịt của con trai hắn, Giang Tuấn Minh.
Tôi nghe xong, khựng lại.
Chuyện ...!Chuyện gì thế này? Đã là thế kỷ nào rồi mà vẫn có người còn lưu truyền hủ tục "minh hôn"...
( Minh hôn hay còn được gọi là “âm hôn” hay “đám cưới ma”, là đám cưới kết duyên hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống.
Người Trung Quốc tổ chức minh hôn với mong muốn người chết hạnh phúc, người sống luôn bình an ).
Nhưng hủ tục "Âm hôn" không phải là đã bị chính phủ cấm rồi sao? Sao hắn lại còn ...
Vậy tôi ăn miếng thịt đó không phải là đã nhận Giang Tuấn Minh kia làm chồng rồi sao ?
"Mộc Nghi, có phải là...!"
"Em yên tâm, chị đã đổi nó rồi".
"Đổi rồi sao?".
Mộc Nghi mĩm cười đưa tôi vào phòng tắm.
Tôi tắm rửa, thay một chiếc váy đỏ mà chị đã đưa cho tôi.
Chiếc váy rất đẹp, lại rất sang trọng.
Chiếc váy đỏ điểm vài đóa phù dung mềm mại, ôm sát cơ thể tôn lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể tôi.
Mộc Nghi nhìn tôi, như không tin vào mắt mình, hô lên một tiếng " đẹp quá".
Tôi bước đến cạnh chị, lo lắng hỏi chị thứ vừa rồi tôi ăn là gì.
Chị vẫn phong thái cũ, dịu dàng nhìn tôi.
Dưới lầu vọng lên tiếng Giang Tuấn Kiệt gọi chị.
Chị bảo Tiểu Huệ trói chặt tôi lại trên giường.
Tôi lúc này hoang mang cực độ.
Chị sao lại ...
Bước tới chỗ tôi, chị nhẹ nhàng, ánh mắt có chút đau lòng nhìn tôi.
"Hân Hân, em hãy hiểu cho chị.
Chị không thể làm khác được.
Em yên tâm, đêm nay hắn sẽ tới tìm em".
"Hắn? Hắn là ai? Mộc Nghi chị ...!thật ra chị muốn làm gì?"
"Suỵt.
Hắn là ngươi giúp em thoát khỏi tên khốn kiếp này".
Nói rồi chị đứng lên xoay lưng đi, bỏ lại tôi khổ sở nằm trên giường với hàng ngàn câu hỏi.
Được chừng năm bước chị dừng lại, nở nụ cười thần thần bí bí, nói mấy câu khó hiểu.
"Ăn thịt của ngài là vợ ngài.
Âm gia đêm nay sẽ đến tìm em".
Tôi tròn mắt ngớ người nhìn chị.
Âm gia, là ai?
Hắn, người giúp tôi là ai?
Là người tên Âm gia đó sao?
Viên Mộc Nghi, chị đang muốn nói gì vậy?
Cánh cửa phòng đóng lại.
Cả căn phòng chỉ còn lại mình tôi.
Tôi bất giác thấy buồn ngủ, ánh mắt lim dim, mơ màng.
Đồng hồ điểm h tối.
Trước mắt tối sầm, tôi chìm vào giấc ngủ.
Một cảm giác lạnh buốt truyền đến khiến tôi giật mình.
Trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi qua cửa sổ, tôi thấy mờ mờ một bóng người.
Kẻ đó đang ...
"Khônggggg"
Tôi hét lên nhưng thanh âm không tài nào thoát ra khỏi miệng.
Một cảm giác băng lãnh, lạnh lùng xuyên qua tôi đến vô tình.
Tôi nhăn mặt vì đau đớn.
Cuộc đời của tôi ...!Tôi mất trinh rồi sao.
Kẻ đó, hắn không hề chạm vào bất kì chỗ nào khác trên cơ thể tôi ngoại trừ phần dưới.
Động tác của hắn mỗi lúc một nhanh hơn, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cắn răng chịu đựng.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng dần biến mất.
Thay vào đó là một cảm giác kì lạ.
Một lúc lâu hắn mới dừng lại.
Đi đến trước mặt tôi, băng lãnh nói
"Cũng không tệ".
Tôi ngước nhìn cái người trước mặt.
Tên khốn này đã phá nát đời tôi.
Trinh tiết của tôi đã bị hắn lấy mất.
"Khốn kiếp ".
Một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ tôi.
Dưới ánh sáng huyền ảo của ánh trăng chiếu rọi qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy mặt hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt phượng không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào tôi.
Chân mày thanh tú, mũi cao, cằm nhỏ.
Hắn cao khoảng m, dáng người thanh thoát, tao nhã.
Mái tóc đen dài xuống chấm lưng.
Hắn mặc trên người bộ hán phục trắng, hoa văn tinh xảo.
Trên tay đeo chiếc vòng ngọc trắng.
Đây là phong cách ăn mặc từ rất xa xưa rồi.
"Đây là ai? Còn đẹp trai gấp vạn lần nam thần trong lòng tôi nữa".
Tôi thầm nghĩ, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt kia.
Thật quá tuyệt hảo.
Đúng là quá đẹp trai.
Hắn cúi xuống, gương mặt thanh tú gần sát mặt tôi.
Vẫn là giọng nói u lãnh đó, khuôn mặt không cảm xúc nhìn tôi.
"Cẩn thận cái miệng của cô".
Một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm toàn bộ cơ hội, tôi tựa hồ như bị đóng băng.
Tâm thức mơ màng, tôi cảm thấy hô hấp bị đình trệ, ánh mắt khép lại, tôi chìm vào một mảng đen đặc.