Edit: Bút Chì
Beta: Bỉ Ngạn Hoa
Lúc Tạ Đình Ca tỉnh lại, ngực vẫn còn đau. Hắn lơ đãng nhíu nhíu mày, đưa tay sờ, vội ngồi bật dậy, bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào trên giường trắng như tuyết.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, Tạ Đình Ca ôm ngực, từ trên giường nhảy xuống, vội vàng đi xuống lầu. Một bóng người quen thuộc đang bận rộn đi tới đi lui, mặc tạp dề màu xanh da trời, trên gương mặt trắng nõn có vài giọt mồ hồi, ánh mắt chuyên chú.
Tạ Đình Ca đi đến, ôm người vào ngực, cảm nhận được nhiệt độ trong ngực, rốt cuộc mới an tâm thở dài. Liên Thanh thì bị dọa sợ, nhưng nhìn thấy gò má của Tạ Đình Ca thì thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đưa tay qua sờ mặt hắn, làm cho hắn yên tâm.
Cậu không biết làm gì, mua đồ bên ngoài thì không dinh dưỡng, cho nên đành phải lên mạng học được vài công thức nấu ăn đơn giản, chỉ là mấy món ăn bình thường thì cậu cũng muốn làm thử. Trước hết nấu cháo nhừ một chút, gạo được chọn cẩn thận. Muốn nấu được cháo ngon thì phải canh độ lửa và thời gian nấu, Liên Thanh cũng không rành, chỉ có thể nấu lửa nhỏ, đợi nó chín từ từ, chỉ lo nấu cháo lại quên mất Tạ Đình Ca, không ngờ hắn tỉnh nhanh như thế, tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống.
"Em không sao là tốt rồi." Tạ Đình Ca nhỏ giọng nói bên tai cậu.
Liên Thanh dán vào mặt hắn, cọ cọ, như đang làm nũng. Tạ Đình Ca cảm thấy xúc cảm rất tốt, ôm càng chặt hơn.
Nhớ đến một chiêu hung ác kia, chân mày nhíu lại, ánh mắt oán hận, hung tợn nói: "Không ngờ hắn có bản lĩnh lớn đến thế, là anh quá xem thường hắn rồi."
Liên Thanh nghe hắn nói, cũng tò mò với thân phận của người kia. Trong ký túc xá cứu nữ quỷ, rồi lần này lại làm Tạ Đình Ca bị thương cũng đủ để người khác nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
Tạ Đình Ca trầm mặc một hồi, thấy Liên Thanh không nói gì, nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy? Từ lúc anh tỉnh lại không thấy em nói chuyện."
Liên Thanh nhìn bếp ga, nhẹ nhàng khuấy cháo: "Ưm, không ao âu."
"Đầu lưỡi em sao thế?" Tạ Đình Ca thấy lạ, quay mặt Liên Thanh lại, mở miệng cậu ra.
Liên Thanh vội vàng nghiêng đầu, giả bộ không thèm để ý, nhìn chỗ khác, động tác khuấy cháo cũng không dừng lại: "Em không sao a."
"Còn nói không sao." Tạ Đình Ca nhíu mày, rõ ràng đang gạt người, lời cậu nói không thể tin được, hiện giờ đến nói cũng còn không rõ chữ nữa mà. Vừa nói vừa cường ngạnh nắm cằm Liên Thanh, mở miệng cậu ra, thấy đầu lưỡi đang rỉ máu. Liên Thanh không giấu được nữa, cũng chỉ im lặng không lên tiếng đứng đó.
Đầu lưỡi là bộ phận quan trọng trên cơ thể, nếu lỡ cắn trúng cũng đau đớn không thôi. Chu Lễ nói nếu muốn giúp Tạ Đình Ca nhất định phải lấy máu tinh khiết trên đầu lưỡi, cũng chính là tâm đầu huyết; cậu không biết phải lấy bao nhiêu mới đủ nên chỉ có thể nhìn con ngươi của Tạ Đình Ca động đậy để biết khi nào nên dừng.
Liên Thanh muốn cắn đầu lưỡi nhưng mà quá khó khăn, cậu cũng sợ đau, dứt khoát lấy dao cắt. Cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, cũng may chỗ bị cắt cũng không lớn lắm, nhưng máu cũng không cầm được cứ chảy ra ngoài, chỉ như thế mới dùng miệng đối miệng mớm cho Tạ Đình Ca. Tạ Đình Ca không biết hắn tỉnh lại đã sau đó một ngày, trước đó Liên Thanh cậu đút hết máu cho hắn, ngủ mất một ngày một đêm, buổi sáng mới tỉnh lại, đầu lưỡi bị đứt cũng hơi khép lại.
Tạ Đình Ca là người nhanh nhạy, nhìn thấy vết thương trên đầu lưỡi cậu, trong lòng hiểu rõ, sắc mặt khó coi, tay nắm cằm Liên Thanh ấn xuống: "Đều là do anh, anh không nên cùng hắn đánh nhau, tự đánh giá cao năng lực bản thân." Dứt lời đập mạnh xuống bàn.
"Không trách anh, đừng nghĩ nhiều." Đầu lưỡi Liên Thanh vẫn còn đau, không thể nói nhiều để an ủi hắn. Cậu buông cái giá đang cầm xuống, từ từ ôm lấy hắn, hai tay ôm lưng hắn, muốn cảm nhận được người này vẫn còn ở nơi này mới an tâm.
Dường như Tạ Đình Ca bị đả kích, tâm trạng cũng không tốt lên được, ngay cả lúc ăn cơm, ăn cháo do Liên Thanh tự tay nấu, vẻ mặt cũng không vui.
Liên Thanh an ủi sờ đầu hắn, cưng chiều cười: "Ăn ngon không?"
"Lần sau không được làm như thế nữa!" Tạ Đình Ca nghiêm túc nói, cúi đầu lẩm bẩm: "Nếu lần sau muốn tâm đầu huyết của em, em cũng cắt sao?"
"Cắt!" Liên Thanh cười trả lời, cháo để ở miệng thổi một hồi, cũng không dám uống, sợ vết thương nứt ra.
Tạ Đình Ca nghe thế kinh ngạc ngẩng đầu lên, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Đồ ngốc." Nói xong cũng cúi đầu cười.
Liên Thanh nhìn bộ dạng cao hứng của hắn, cũng hiểu được một đao này không uổng phí, bưng chén cháo nguội để bên miệng hắn: "A~~"
Tạ Đình Ca giương mắt nhìn cái muỗng, mặt cứng đờ: "Xem anh là trẻ con hả?" Nói xong há miệng nuốt cháo trong muỗng. Liên Thanh sợ hắn ăn luôn cái muỗng, vội vàng rút ra.
Tạ Đình Ca nhìn bộ dáng khẩn trương của cậu, rốt cuộc cười lớn, ôm cổ Liên Thanh dùng sức hôn lên. Liên Thanh sợ hết hồn, đầu lưỡi đụng vào nhau, cậu vội rụt về, không dám đụng với lưỡi Tạ Đình Ca. Tạ Đình Ca lại linh hoạt không đánh lưỡi, nặng nề mút một hơi.
"A!" Liên Thanh bị đau nhíu mày lại, đôi tay nắm chặt vai hắn, hai người ôm nhau.
Một hồi sau mới kết thúc, Liên Thanh thở hổn hển, Tạ Đình Ca khiêu khích sờ tóc cậu, cười nói: "Cũng không đau nhiều đúng không?"
Hắn vừa nói như thế, Liên Thanh giật giật đầu lưỡi, kinh ngạc gật đầu, so với trước thì tốt hơn nhiều. "Ừ!"
Ánh mắt Tạ Đình Ca nhìn về nơi khác, kiên quyết nói: "Thù lần này, nhất định ngày sau anh sẽ đòi lại gấp đôi!"
Liên Thanh không muốn hắn như thế, nắm tay hắn hỏi: "Rốt cuộc người đó là ai? Tại sao có bản lĩnh lớn như thế?"
"Chẳng có gì lạ cả." Tạ Đình Ca quay đầu lại, cầm muỗng cháo trên bàn ăn: "Đường âm dương đã mở thì toàn người tài giỏi, hắn không phải quỷ cũng không phải yêu, có đạo hạnh cao như thế, là do anh khinh địch thôi."
"Hắn ta là đạo gia?" Liên Thanh nghi vấn.
Tạ Đình Ca gật đầu: "Lâu rồi anh không để ý đến người này, không ngờ ở thời đại này còn có người có vận may như thế."
Liên Thanh còn có chuyện khó hiểu, liền hỏi: "Nếu như hắn ta thuộc chính đạo, tại sao lần đó hắn lại giúp nữ quỷ kia?"
"Không nhất định là giúp, những người này đều có tật xấu là rất kiêu ngạo, có lẽ là muốn bắt quỷ về để khoe khoang cũng không chừng." Tạ Đình Ca trả lời, cũng không nói tiếp nữa.
…
Hai người ăn cơm xong, Liên Thanh bừng trà ra, sau đó mới nói với Tạ Đình Ca: "Em đi xem Trình Văn Xuyên một chút, tình trạng của cậu ta cũng không được tốt lắm."
"Bùa hộ mạng của em hư rồi, hiện tại ra ngoài rất nguy hiểm, anh đi với em." Tạ Đình Ca đứng dậy.
Liên Thanh nghĩ một hồi, nhìn sắc mặt Tạ Đình Ca, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Chu Lễ ở đó, em sẽ không sao đâu, anh ở nhà nghỉ ngơi, cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi."
Tạ Đình Ca không yên lòng: "Không được, hiện giờ đã gần đến ngày đường âm dương mở, thời gian này cũng không yên ổn, em như cái bia thịt, anh không yên tâm để em ra ngoài một mình!"
Thấy hắn kiên quyết như thế, Liên Thanh cũng không muốn để hắn ở nhà một mình, dứt khoát gật đầu. Hiếm khi hai người đi chung, Liên Thanh lấy khăn quàng đeo lên cổ cho Tạ Đình Ca, chuẩn bị tốt rồi mới đi ra ngoài.
Trên đường mua ít trái cây rồi bắt xe đến nhà Trình Văn Xuyên. Đây không phải là lần đầu tiên đến, chẳng qua Liên Thanh vừa nghĩ đến Chu Lễ ở bên trong, bất tri bất giác trong lòng không được tự nhiên, ngay cả cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Liên Thanh nhấn chuông cửa, nhưng nhấn vài lần cũng không có người mở cửa, Liên Thanh nghi ngờ nhìn Tạ Đình Ca, không từ bỏ ý định lại nhấn thêm mấy cái. "Chẳng lẽ không có ai ở nhà?"
Đợi một hồi cũng không thấy người ra, Liên Thanh lấy điện thoại ra gọi cho Trình Văn Xuyên. Tiếng chuông vang lên nhưng không có người bắt máy, Liên Thanh càng bực mình. Mặc dù lúc đó cậu hỏi Chu Lễ cách để giải quyết tình trạng của Tạ Đình Ca lại quên không hỏi tình trạng của Trình Văn Xuyên, nhưng từ ngữ điệu của Chu Lễ thì cũng biết tình trạng của Trình Văn Xuyên không được tốt lắm, lúc này hắn ta sẽ không đưa cậu ấy đi đâu đấy chứ?
Cậu đang suy nghĩ thì nghe có tiếng động vang lên phía trong cửa. Liên Thanh dừng động tác lại, không quá chắc chắc hỏi: "Là âm thanh từ bên trong phải không? Có người tại sao không mở cửa cho tôi?" Vừa nói vừa nhấn chuông cửa.
Sắc mặt Tạ Đình Ca cứng lại, tay sờ cửa, phía sau cửa liền vang lên tiếng răng rắc, cửa mở ra một khe hở nhỏ, Liên Thanh ngạc nhiên nhìn hắn: "Làm vậy không tốt lắm đâu."
"Suỵt!" Tạ Đình Ca đặt ngón tay giữa môi, làm hành động đừng lên tiếng, tay kéo cửa ra. Bên trong tối đen mặc dù rõ ràng bên ngoài cửa ánh nắng chói mắt, điều này thật không bình thường.
Liên Thanh cũng đoán được chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, nhìn Tạ Đình Ca gật đầu, hai người từng bước từng bước nhẹ nhàng đi vào.
Kéo rèm cửa ở phòng khách lên, trong phòng mờ tối, thấy bóng người lờ mờ nằm trên ghế sô pha, Liên Thanh siết chặt tay, tay khác khều khều ngón tay Tạ Đình Ca. Tạ Đình Ca nhìn cậu, vỗ vỗ tay cậu, tự hắn đi đến, vỗ nhẹ người nọ, bỗng thấy hình người đột nhiên ngã quỵ.
Cùng lúc đó, Liên Thanh cảm thấy một luồng gió lạnh sau lưng, cậu quay đầu lại, ánh mắt đụng phải đôi con ngươi màu đen, khoảng cách rất gần!
"A!" Liên Thanh kêu to, lùi về sau mấy bước, chỉ thấy một người treo ngược trên nóc phòng, cả người toàn máu không còn tí da nào, chất lỏng trên người theo cơ thể chảy xuống đất tạo thành vũng máu, mắt không có lông mi, con ngươi lồi ra, trợn lên nhìn Liên Thanh.
Tạ Đình Ca xoay người đánh một chưởng về thứ kia, thoáng cái vật kia trực tiếp bay lên nóc phòng, cơ thể giống như cao su dính ở trên nóc, chất lỏng trên cơ thể nó rơi vào mặt Liên Thanh, cậu cứng ngắc lau mặt, trong mũi là mùi tanh nồng của máu.
"Em đi vào phòng đi, để anh giải quyết." Tạ Đình Ca nhìn Liên Thanh nói.
Liên Thanh nhìn Tạ Đình Ca: "Thật sự không thành vấn đề chứ?"
"Chuyện nhỏ." Tạ Đình Ca kiên quyết nói, vỗ lưng cậu, phòng bị liếc về thứ máu thịt lẫn lộn trên nóc phòng.
Mặc dù Liên Thanh không yên tâm về Tạ Đình Ca nhưng cậu cũng muốn biết tình huống của Trình Văn Xuyên bọn họ, suy nghĩ liền gật đầu nhìn Tạ Đình Ca rồi xoay người chạy đến phòng ngủ.
Cậu vừa chạy, thứ trên nóc phòng cũng tức tốc di chuyển như một con nhện, muốn ngăn cản Liên Thanh. Tạ Đình Ca đưa tay ra, một luồng sáng trắng chém qua cơ thể của thứ kia. Liên Thanh đã chạy vào phòng ngủ, "Rầm" một tiếng đóng chặt cửa lại.
Tạ Đình Ca nhìn cửa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn thứ máu thịt kia, ánh mắt làm cho người khác không lạnh mà run.