Khoảng một lúc sau thì thức ăn đã được dọn lên bàn tuy là những món ăn đơn giản nhưng trông có vẻ rất ngon, mùi thơm từ nơi bàn ăn lan tỏa khắp cả căn phòng khiến ai nấy đều cảm thấy đói bụng.
Phía trước phòng khách bốn người đàn ông đang nói chuyện vui vẻ thì ngửi được mùi thơm mà không khỏi chạch lưỡi một cái.
Mẹ Võ Ngọc ngoài sự dịu dàng yêu thương chồng con thì bà có tài nấu ăn vô cùng xuất sắc đều này được chứng mình bởi Đào Thuận.
Mọi khi ăn cùng Cô anh cũng chỉ ăn có vài miếng rồi thôi còn lại hầu như là gấp cho Cô ăn.
Vậy mà hôm nay anh không chỉ ăn rất nhiều mà còn giành cả thức ăn của Cô nữa chứ...!Thật là!
Từ nãy giờ khi mọi người đang ăn uống cười nói vui vẻ thì Huỳnh Hằng có để ý là anh rất thích món thịt kho tàu nên cố ý gấp một miếng định mời anh nào ngờ thịt còn chưa kịp đưa đến miệng chén đã bị anh từ chối
- Tôi không ăn thức ăn người khác gấp.
Anh lạnh nhạt nói rồi đưa chén mình đến trước mặt Cô
Huỳnh Hằng khá ngượng ngùng mà thu tay lại,
Anh cười tươi như hoa nhìn Cô.
- Vợ yêu gấp cho anh một miếng thịt.
- Anh cũng thật là có người gấp cho thì từ chối...!nó ngay trước mặt đấy tự mà gấp đi.
Cô không vui nói.
- Nếu không phải là em thì ai gấp cũng sẽ không ăn.
Anh nói bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô nhìn thấy vậy cũng không dám nói gì mà gấp cho anh một miếng.
Cái con người này hôm nay lại dở chứng gì nữa rồi không biết.
Thế là từ đó cho đến hết bữa ăn Cô bị anh kêu gấp hết món này rồi lại đến món khác thật chả ra làm sao.
Ăn xong cũng là đã là buổi chiều nên mọi người ai nấy đều tự tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi.
Huỳnh Hằng sau khi ăn xong định sẽ xin phép về nhưng Cô được Võ Thành mời ở lại dự bữa tiệc tối rồi anh sẽ đưa Cô ấy về sau.
Do căn nhà cũng không quá to nên chỉ có mỗi ba phòng ngủ vì vậy Cô và Anh ngủ cùng nhau còn anh trai Cô thì xác định là ngủ ngoài phòng khách.
Buổi tối tại nhà Võ Ngọc
Một buổi tiệc ngoài trời bắt đầu!
Do nơi này cũng không phải là thành phố nên sẽ không có những loại rượu đắt tiền như vang hay sam banh gì đó mà thay vào bằng rượu nếp.
- Hôm nay tôi rất vui vì đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt đứa con rễ này của mình....ực...!Thật sự rất đẹp trai.
Cha Cô ngà ngà say mà đưa chén rượu lên trước mặt anh cười nói.
Bên này Ba anh cũng không khá gì mấy
- Haha ông thông gia đừng nói quá..
ực...!thằng nhóc này của nhà tôi nó vô cùng ít nói..ực...!gương mặt thì suốt ngày lạnh tanh vô cùng khó coi a.
Ba anh nhìn Cha Cô làm vẻ mặt bất đất dĩ trả lời.
- Ba người say rồi! Anh nhìn ông rồi chau mài lại
- Ta chưa có say con nhìn xem..
cái biểu cảm của con như này thật sự rất rất khó coi.
Ba anh vừa nói vừa chỉ vào mặt anh.
- Há há Cô cười đến ngây dại mà lên tiếng
- Bác trai người quả thật nói rất đúng nha.
Cô nói rồi còn giơ ngon tay cái về phía ông.
Anh tiến lại gần Cô - Chỉ cần nhìn em tôi liền cảm thấy vui vẻ ngoài ra cho dù là bất kì ai tôi cũng sẽ không quan tâm.
Võ Ngọc đang cười vui thì bị anh nói làm cho Cô im bặt lại không thể phản kháng, người đàn ông này anh là đang muốn nói gì chứ.
Trong câu nói của anh làm tim Cô thoáng chốc nhảy loạn một nhịp.
Cái cảm xúc thân mật này còn cả cái cảm giác vui sướng trong lòng khiến Cô không hiểu được bản thân mình là bị gì.
Không khí xung quanh hai người bỗng trở nên bối rối hơn Cô thì ngượng ngùng vì câu nói của anh.
Anh thì nhìn biểu cảm của Cô mà có chút suy nghĩ lệch lạc.
Nơi khác trong bữa tiệc có người con gái nhìn biểu hiện của hai người mà nảy sinh ganh ghét.
Huỳnh Hằng một thân tiếng đến bắt chuyện với Cô - hi! em còn nhớ chị không? chị là Huỳnh Hằng chị gái của Huỳnh Tiên bạn cùng lớp với em.
cô vãy tay chào hỏi
- Vâng ạ em có chút ấn tượng.
Huỳnh Hằng vốn là bạn cùng lớp với anh trai Cô nên hai người cũng khá thân thiết với nhau.
Còn Cô và em gái chị ta cũng không mấy thiện cảm lắm.
Cũng vì là bạn bè nên mà có vài lần Cô vô tình nhìn thấy anh trai mình và Huỳnh Hằng đi cùng nhau,
Cô chỉ tò mò hỏi anh trai về mối quan hệ của hai người.
Anh ấy chỉ nói rằng họ là bạn bè cùng giúp đỡ nhau trong việc học mà thôi.
Ngày hôm nay cũng vậy khi hai người đang cùng nhau thảo luận một vài vấn đề cho luận văn mới thì anh trai có mời cô ấy đến dùng cơm với gia đình mình.
Chỉ tiếc là khi nhìn thấy Đào Thuận trong lòng Huỳnh Hằng lại nảy sinh tư tưởng muốn quyến rũ người đàn ông của Cô.
Tuy là nói chuyện với Cô nhưng ánh mắt Huỳnh Hằng chỉ hướng về phía Đào Thuận mà nhìn.
Cô cũng cảm nhận được đều gì đó rất không ổn ở đây,
- chị nghe nói em đậu thủ khoa ngành thiết kế à..
Em giỏi thật đấy.
Cô ấy cười cười nói.
- Em cảm ơn chị.
Cô khách áo trả lời.
Cô ấy quay sang nhìn Anh rồi hỏi Cô
- Đây là bạn trai em hả..
nhìn thật soái nha!
- Anh ấy không phải bạn trai em đâu ạ! Mà Anh ấy là Chồng em.? Cô vừa nói vừa đánh dấu chủ quyền lên người anh..