Phòng hồi sức
- Vợ em ăn chút cháo đi.
- Vợ em uống miếng nước nè.
- Vợ để anh giúp em làm vệ sinh.
- Vợ để đó cho anh, anh giúp em.
- Vợ em đi nghĩ đi để anh chăm con là được rồi.
- Vợ...!vợ...!và vợ.
Võ Ngọc sau khi được chuyển ra phòng hồi sức thì một tay Đào Thuận lo cho Cô từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Chỉ cần Võ Ngọc đụng tay vào anh sẽ liền tranh làm dùm Cô một chút cũng không muốn Võ Ngọc phải tự mình làm.
Đào Thuận tự hứa sẽ giúp Cô mọi việc anh có thể làm được trừ việc sanh con thay cho Võ Ngọc là anh không thể nên đành giúp Cô những việc khác.
- oe...!oe...!oe...
Võ Ngọc nghe được tiếng con gái khóc thì muốn ngồi dậy đến dỗ thì bị Đào Thuận cản lại
- Để anh...!em đừng xuống giường cứ nằm nghĩ đi.
Võ Ngọc nhìn Đào Thuận bây giờ không khỏi xót xa, Anh vì Cô mà đã ba đêm rồi chưa ngủ đủ giấc.
Cứ mỗi lần nghe được tiếng con khóc là anh liền ngồi dậy xem hai đứa nhỏ muốn gì nếu đói thì anh liền pha sữa cho bú, đi ị thì thay bỉm cho con...v.v
Đào Thuận của bây giờ đầu tóc bù xù râu mọc dài mắt lại thâm quầng hốc hát nhìn rất tiều tụy.
- Thuận...!em khoẻ rồi nên có thể giúp anh chăm sóc con một chút.
Anh nên đi ngủ một lát đi nhìn anh bây giờ thật sự em rất xót.
Võ Ngọc nói với anh.
- Không sao! Chỉ cần em và con ba người ăn ngủ nghĩ ngơi tốt thì anh có cực một chút cũng không sao.
Đào Thuận cuời an ủi nhìn Cô.
Nước mắt từ từ rơi xuống trên gương mặt của người con gái xinh đẹp đang nhìn người đàn ông trước mắt vì Cô vì gia đình nhỏ bốn người mà hi sinh khiến trái tim Cô vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Đào Thuận thấy Võ Ngọc nhìn mình mà rơi lệ thì liền đặt Thi Nhã đã ngủ xuống chiếc nôi nhỏ rồi đi về phía Cô
- Em làm sao vậy? sao lại khóc rồi Đào Thuận tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má Võ Ngọc.
- Em cảm ơn anh vì đã đến bên cuộc đời em.
nói rồi Cô ôm chầm lấy anh mà nức nở.
- Ngoan...!đừng khóc...!em vừa sanh con xong nếu cứ khóc như vậy sẽ không tốt cho mắt đâu.
Đào Thuận vỗ về Cô.
Võ Ngọc gật đầu nín khóc còn tiện tay ôm chặt lấy anh hơn.
Đào Thuận cũng cảm nhận như Võ Ngọc cũng cảm ơn vì Cô đã xuất hiện bên cuộc đời anh cho anh cảm giác của một gia đình.
.....
biệt thự Đào Viên
- Chu quản gia mẹ tôi qua chưa? Đào Thuận tay ôm đứa con nhỏ đang khóc oe oe hỏi.
- Phu nhân đang trên đường đến thưa thiếu gia.
Chu quản gia cúi người nói với anh.
- Tôi biết rồi.
Đào Thuận xoay người đi lên phòng.
Tính đến nay thì hai bé con nhà Đào Thuận cũng đã gần một tháng tuổi rồi mà đặt biệt hai đứa bé này lại vô cùng mến ông bà nội.
Chỉ cần nghe tiếng của ông bà nội thì dù có đang khóc cũng sẽ cười toe toét.
^^ hai em bé nhà Đào Thuận và Võ Ngọc được ông bà nội đặt tên là chị tên Đào Thi Nhã còn em tên Đào Ngọc Như ^^
cạch
cánh cửa phòng vừa mở thì một giọng nói vang lên
- Thi Nhã của nội Ngọc Như của nội hai đứa có ngoan không nào...! Trương Ánh đi lại cạnh hai chiếc nôi nói.
- hư..
hư...oe..
oe.
- Ui..
ui...!ngoan ngoan nội thương...!thương con mà.
bà ẩm Ngọc Như lên còn dùng mặt mình cọ cọ vào mặt con bé.
bên này
- oa...oa...
- Ngoan để ông ẩm con nha.
Đào Hùng tay với tới ẩm Thi Nhã lên vỗ vỗ.
Đó là cuộc gặp gỡ hàng ngày của người già và trẻ nhỏ.
Họ ngày ngày đến trong con dùm Võ Ngọc giúp Cô có thời gian để nghĩ ngơi nhiều hơn.
.....
Sau khi vỗ cho hai đứa bé ngủ xong rồi giao lại cho bà vú thì Ba Mẹ chồng Võ Ngọc gọi Cô và Đào Thuận xuống phòng khách bàn về việc là đầy tháng cho cháu.
Dưới phòng khách
- Mẹ định sẽ tổ chức tiệc đầy tháng chúc mừng nhà ta có thành viên mới nên sẽ mời một số bàn bè đến dự hai con thấy nên làm ở đâu?
- Ba Mẹ về việc tổ chức đầy tháng cho cháu cứ theo ý hai người là được bọn con cũng không có kiến gì đâu ạ.
Võ Ngọc nói.
Nếu vậy thì cứ như ta đã bàn với hai đứa trước đó mà triển khai vậy.
Dù sau cũng chỉ còn có ba ngày nữa là đến rồi.
Mẹ chồng cô nói.
- Vâng ạ.
- Ta cũng đã cho người về quê của con để rước anh chị thông gia lên chung vui cùng.
Trương Ánh lên tiếng nói.
bà còn nói thêm
- Sẳn tiện lần này ta và anh chị thông gia sẽ bàn về việc tổ chức đám cưới cho hai đứa luôn.
- Cái này...!chắc là không cần đâu mẹ...!dù sau con cũng đã đăng ký kết hôn mà con cũng có luôn rồi nên việc tổ chức đám cưới cũng không cần đâu ạ.
Võ Ngọc nói nhìn mẹ chồng
- Con nói vậy thì cứ đợi Thi Nhã và Ngọc Như lớn một chúc rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về việc này có được không.
Trương Ánh nhìn Đào Thuận liếc mắt một cái.
- Được rồi vợ, em lên nghĩ ngơi đi chuyện đó để sau rồi tính.
Đào Thuận đở Võ Ngọc dậy đi về phòng.
..