Mẹ con gái nghe nè.
Võ Ngọc trả lời điện thoại của Mẹ Cô.
đầu dây bên kia
- Con vẫn ổn chứ?.
Mẹ cô lo lắng hỏi.
- Mẹ người yên tâm con gái vẫn khoẻ, con cũng vừa định gọi về nhà báo đã tìm được công việc làm thêm rồi thì mẹ lại gọi đến, vả lại con cũng có thể tự lo cho bản thân mình mà.
Cô trấn an bà.
- Mẹ chỉ sợ là con sẽ đi gây rắc rối cho người khác thôi.
- Sẽ không có đâu Mẹ đừng lo.
- Khi nào được nghĩ con sẽ về thăm Cha và Mẹ nha, con gái yêu hai người rất nhiều..
moazz..
moazz.!
- Rảnh thì gọi về cho mẹ nhé! Yêu con.
- Vâng ạ..
bye bye Mẹ.
Nói rồi Cô cũng cúp máy nằm ịch ra giường.
.........
nhà chính Đào Gia
- Hôm nay là thứ bảy cuối tuần phải không ông? bà Trương Ánh hỏi chồng mình.
Ông Đào Hùng gật đầu cho câu hỏi của bà.
- Tôi thật sự mong chờ được gặp mặt con dâu của mình quá đi.
Bà đang gọt trái cây giọng phấn khích nói
- Chắc cô gái đó phải rất đặt biệt bà không cần phải lo lắng.
Bà cầm miếng lê vừa gọi đưa cho ông
- Tôi không có lo lắng chỉ hơi hiếu kì thôi...!làm thế nào mà cô gái đó lại có thể khiến con trai tôi si mê như vậy.
.....
Sau khi nghe điện thoại từ mẹ Cô xong thì Võ Ngọc cũng nhanh chóng thay quần áo rồi đến công ty.
phòng làm việc của Đào Thuận
- Chào Sếp hôm nay công việc của tôi sẽ làm gì ạ? Cô vừa hỏi vừa cúi chào anh.
Anh lướt một lược qua bàn làm việc rồi đưa cho cô một văn kiện
- Em mang cái này đến chỗ trưởng phòng Phượng Kim kêu cô ta sửa lại giúp tôi.
Cô nhận lấy rồi xin phép ra ngoài đi tìm Phượng Kim
...
- Chị Phượng Kim có đây không ạ? Cô hỏi nữ nhân viên đang ngồi đánh máy gần cửa.
Nữ nhân viên không thèm nhìn Cô mà lên tiếng - Trong kia.
Võ Ngọc cảm ơn rồi cũng đi thẳng vào trong,
- Sếp bảo em mang cái này đến cho chị nói chị sửa lại ạ.
Cô nói xong cũng đưa văn kiện cho Phượng Kim.
Ả nhìn cái văn kiện trước mặt làm ra vẻ khẩn trương khó xử - Cái này...!lát chị còn phải đến kho hàng để thống kê một số vật liệu...mà mọi người thì bận cả rồi...!thật là không biết phải làm sao nữa.
Nhìn thấy như vậy Võ Ngọc tốt bụng đề nghị
- Hay là để em đi thay chị được không?.
- Được chứ..
được chứ tốt quá còn gì! Chị cảm ơn Võ Ngọc nhiều nhá.
Xong việc chị sẽ mời em dùng cơm.
Ả nói rồi đưa cho Cô một cuốn sổ rồi chỉ Cô hướng đi đến nhà kho.
Võ Ngọc vừa đi thì bên này Phượng Kim đã gọi cho ai đó - Nó đang đến chỗ anh đó liệu mà làm.
vẻ mặt cực kỳ đắc ý nhìn theo bóng lưng của Cô.
Nhà kho
một gả đàn ông bậm trợn đang đẩy xe hàng nhìn thấy Võ Ngọc đi đến liền hỏi - Cô là ai? đến đây làm gì?
- Tôi đến để kiểm tra hàng giúp chị Phượng Kim Cô nhìn gả nói.
Gả nhìn Võ Ngọc một cái rồi cũng rời đi trong lòng lại âm mưu tính kế hại Cô,
đang lúc chăm chú kiểm tra thì phía sau gả đàn ông khi nãy đẩy một chiếc xe hàng đi ngang qua lại cố ý đụng phải Cô làm chiếc thùng từ trên cao ngã xuống trúng vào người.
Sự việc quá bắt ngờ làm Võ Ngọc không kịp trở tay phản ứng lại nên cả người ngã về trước chân đập vào thanh sắc bên cạnh khiến mắc cá sưng phù rất đau.
gả ta cũng không quan tâm đến Cô mà rời đi ngay sau đó,
Vốn là nhà kho nên chỉ khi cần thì mới có người vào Võ Ngọc đành chịu đau chờ người đến giúp, cũng vì khi nãy bị đập trúng chân nên giờ Cô không thể đi nổi nữa mà khi đi lại không mang theo điện thoại.
...
Đào Thuận nhìn đồng hồ
- Chỉ đi đưa một sắp văn kiện mà tận hai tiếng rồi chưa quay lại.
anh chau mài nói cũng bấm máy gọi cho Ngô Ninh đi tìm Cô.
- Thưa Sếp Võ Ngọc tiểu thư vì muốn giúp trưởng phòng Phượng Kim kiểm tra hàng nên đã đến nhà kho một lúc rồi ạ! Ngô Ninh thông báo cho anh tần suất làm việc của Ngô Ninh
thật sự là không đùa được.
Anh rời bàn làm việc đôi chân dài miên man xải từng bước đi thẳng về hướng nhà kho tìm Cô.
Hiện tại đã là giờ trưa mọi người đều đi ăn cả rồi nhà kho vốn đã vắng người lại càng thêm vắng.
Cạch
tiếng cánh cửa được mở ra một thân ảnh cao lớn đi vào,
Cô vừa nghe được tiếng cửa mở thì lên tiếng gọi
- Có ai không giúp tôi với.
Võ Ngọc giọng cầu cứu gọi to
nghe được âm thanh của Cô phát ra ở phía cuối nhà kho anh liền đi nhanh tới.
Nhìn cảnh trước mắt không khỏi xót xa cho người phụ nữ của anh.
Vì bị ngã mà chiếc váy rách một đường để lộ ra chiếc đùi trắng nỏn của Cô thật khiến người ta muốn làm bậy.
Nhìn thấy anh bước đến gần rồi đứng ngay trước mặt không hiểu vì sao Cô lại có một cảm giác thật ấm áp muốn được anh che chở.
Anh nhìn Cô gương mặt vô cùng lo lắng
- Em không sao chứ?.
nói rồi anh bế sốc Cô lên một đường tiến ra cửa đi thẳng đến nhà xe không cho Cô cơ hội phản ứng lại với hành động của anh.
Đặt Cô lên xe rồi trực tiếp chở Cô về biệt thự Đào Viên trên đường đi anh có bấm gọi cho
Vương Lập một bác sĩ trẻ cũng là bạn từ nhỏ của anh.
biệt thự Đào Viên
Chu quản gia nhìn thấy xe của anh liền kính cẩn - Thiếu gia...!ông còn chưa nói hết câu đã bị anh xen vào.
- Khi nào Vương Lập đến thì đưa cậu ta lên phòng tôi.
anh bế thẳng Cô lên phòng mình không chút do dự.
Cô thì chỉ kịp nhìn rồi gật đầu một cái với Chu quản gia thì đã bị anh bế đi mất.
đến phòng ngủ của Đào Thuận anh liền đặt nhẹ Cô xuống giường rồi xem xét vết thương trên chân cho Cô bây giờ nhìn chả khác gì cái dò heo cả.
mười phút sau bên ngoài truyền đến âm thanh gấp ráp chạy thẳng vào phòng ngủ của anh, Vương Lập ban đầu nghe anh gọi cứ ngỡ anh bị người ta chơi xấu bị thương liền bỏ lại cô gái trên giường mà chạy đến đây.
Chỉ phút chóc anh lại há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt thật khủng khiếp, người bạn từ nhỏ này của mình là đang cầm chân một người phụ nữ xoa xoa nắn nắn.
Ánh mắt chứa hết thảy mười phần dịu dạng nhìn người đó.
khụ...khụ..
Vương Lập ho vài tiếng gây chú ý
- Cậu không bị thương chứ? Vương Lập nhìn khắp người anh hỏi, nhưng thật ra người bị thương chính là Vương Lập đôi mắt của anh sắp bị kẻ nào đó làm mù rồi.
- Khám cho Cô ấy.
anh lãnh đạm trả lời cũng không thèm nhìn mặt Vương Lập một cái.
Vương Lập nhìn Cô thốt ra một câu - Cô là bạn gái cậu ta? làm Võ Ngọc sững người.
- Tôi không phải bạn gái của sếp tôi chỉ là trợ lí bên cạnh anh ấy.
Cô vội xua tay đính chính lại lời nói của Vương Lập
Không hiểu sao lời vừa nói ra thì bên cạnh lại cảm thấy như có ai đó nhìn Cô đến bỏng da.
Không khí trong phòng khá ngột ngạt vì ai đó đang rất không vui,
Vương Lập khám xong cho Cô thì căn dặn
- Vết thương không nghiêm trọng chỉ là bị bong gân nhẹ, nghĩ ngơi tránh đi lại và hoạt động mạnh là được.
Vương Lập nói câu tránh hoạt động mạnh lại nhìn sang Đào Thuận cười ma mãnh.
- Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trả lại không gian cho hai người vậy.
nói rồi Vương Lập xách đồ ra ngoài.
Đào Thuận nhìn Cô nói - Em nằm nghĩ ngơi đi một chút tôi sẽ quay lại.
Anh đóng cửa phòng rồi đi thẳng xuống bếp
A Huệ nhìn thấy anh liền hỏi - Thiếu gia cậu cần gì cứ gọi.
- Không cần tôi tự làm được..