Sau khi Quách Tuệ Thiến tỉnh lại, cả người đau nhức, mệt rã rời, dù sao chị cũng đã có tuổi. Nhìn sang Lý Phàm còn đang ngủ, dù ngủ anh cũng ngậm lấy núm vú của mình, sắc mặt chị không khỏi đỏ bừng. Chị muốn đi tắm, rồi làm cơm sáng. Chị cẩn thận rút nụ hoa ra khỏi miệng anh, nụ hoa sưng đỏ hết cả lên. Chị vừa cử động thân dưới muốn với lấy cái áo tắm bị ném qua một bên, đột nhiên phát hiện thì ra là cái kia của anh còn ở trong cơ thể mình. Vừa động một cái, nam căn trong tiểu huyệt cũng trướng lớn theo, khiến tỉnh lại.
"Ngô, bà xã, chào buổi sáng". Lý Phàm còn ngái ngủ tìm lên môi chị, hôn một cái.
"Uh, chào buổi sáng". Hôn chào buổi sáng, cũng không tệ lắm.
"Bà xã, không mệt mỏi sao, sao thức dậy sớm vậy". Anh không nhớ đã ngủ bao lâu, hẳn là đến gần sáng mới thiếp đi, vì muốn chị suốt một đêm.
"Ngô, còn, còn có thể, anh, anh mau rút cái kia ra ngoài đi, em muốn đi làm cơm". Thật đáng ghét, anh để ở bên trong cả một đêm.
"Uh, không muốn", dương vt cương lên chậm chạp ma sát.
"Anh..." Sao tinh lực của người này lại tốt vậy cơ chứ.
"Vợ ơi, anh muốn em". Lý Phàm không cho chị cơ hội cự tuyệt, đâm mạnh vào.
"Ngô, ân" Trời ơi, hôm nay chị còn muốn xuống giường mà.
Rốt cuộc, ngày hôm đó Quách Tuệ Thiến có xuống được giường hay không thì không biết, dù sao ba ngày cơm đều do Lý Phàm làm.