Hôm nay, Lý Phàm cũng giống như bình thường hẹn chị ra ngoài. Lúc đến nơi, Quách Tuệ Thiến mới phát hiện thì ra anh hẹn chị ở một nhà hàng nước ngoài, kỳ quái chính là không có một vị khách nào. Không biết Lý Phàm muốn làm gì, nhưng trong lòng chị lại có một chút chờ mong.
Được bồi bàn dẫn tới chỗ ngồi, nhưng không thấy bóng dáng của Lý Phàm.
Lúc này bống có tiếng đàn vang lên, chính là Lý Phàm đang kéo đàn vi-ô-lông. chậm rãi đi về phía chị.
Chị ngơ ngác nhìn anh mỉm cười nhìn mình. Khúc nhạc kết thúc, anh đưa đàn vi-ô-lông cho bồi bàn đứng bên cạnh.
"Sao vậy?" Anh lấy lòng hỏi thăm chị.
"Uh, rất hay, anh còn có thể kéo đàn vi-ô-lông ư?" Cho tới bây giờ chị cũng không biết.
"Chỉ học được mấy ngày thôi, học vì em." Quả nhiên, chị đỏ mặt.
"Biết hôm nay tại sao anh hẹn em đến đây không?" Lý Phàm đi vào vấn đề chính.
"Ân? Tại sao" Chị nghi ngờ nhìn Lý Phàm.
"Hôm nay là kỷ niệm ngày chúng ta quen biết." Thật là nhanh, thì ra hai người đã biết nhau một trăm ngày rồi.
"!"
"Nhắm mắt lại, anh tặng em một món quà". Lý Phàm có chút khẩn trương.
Chị vẫn không nháy mặt, nhìn thẳng vào anh.
"Ngoan, nhắm mắt lại."
Trong chất giọng ôn nhu như nước của Lý Phàm, Quách Tuệ Thiến nhắm hai mắt lại.
"Mở mắt ra nào."
Chị mở mắt ra nhìn thấy Lý Phàm quỳ một chân trên đất, trong tay cầm một cái hộp. Đây là muốn....
"Cảm tạ trời cao cho chúng ta gặp nhau, yêu nhau, gả cho anh, được không? " " Em..." Trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
"Để anh bảo vệ em, yêu em, nắm tay em, cùng em đi tới tận cùng thế giới."
"Em, đồng ý" Chị quyết định nhìn thẳng vào trái tim mình.
Anh run rẩy lồng nhẫn vào ngón tay chị, kích động ôm hôn chị, nói nhỏ bên tai chị:
"Anh yêu em, anh yêu em, yêu em...."
Ngày đó, hai người ăn xong, nắm tay nhau cùng tản bộ.
"Anh quyết định ngày mai dẫn em đi gặp cha mẹ anh", Lý Phàm nói.
"Hử?" Có phải quá đột ngột không.
"Sao vậy, con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng, huống chi em cũng không xấu", anh trêu đùa.
"...." Vấn đề là chị hơn anh nhiều tuổi như vậy, cha mẹ anh sẽ đồng ý sao.
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng chị, Lý Phàm nói: "Anh muốn sớm cử hành hôn lễ", anh sợ nảy sinh biến cố gì, vạn nhất chị quyết định không gả cho anh nữa thì làm sao đây.
"!" Sao lại nóng lòng như vậy.
"Có được không, ngày mai theo anh về nhà, nhé? " " Được" sớm muộn gì cũng có ngày này, không phải sao?