Chương
Sưu tầm
Reng... - hồi chuông inh ỏi kéo dài báo hiệu kết thúc tiếu SH , cô giáo bước ra khỏi lớp
- Hellen! Mau về lớp đi - hắn nói
- Ứ...ư...em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa - đứa con gái ôm lấy tay hắn nhóng nhẽo
- Đủ rồi - hắn gạt tay nhỏ ra, mặt lạnh băng quay đi
- Anh...em học lớp này hay A cũng có khác gì nhau đâu.
- Hóa ra cô ta không học cùng với mình - nó chợt nghĩ
- Khác
- Khác cái gì kia chứ? Cùng là Trần Quốc Tuấn cả mà, chẳng phải papa đã nói chỉ cần em học ở đây là được thôi sao?
- ... - hắn im lặng, khuôn mặt vô cảm nhìn xa xăm
- Hừm...ghét anh nhất nhất trên đời - nhỏ nói rồi giận dỗi bỏ về lớp
Theo gót chân cô nàng là những tiếng thở dài và cái lắc đầu chán chườm từ các học sinh trong lớp. Chịu đựng với họ là quá đủ. Len lỏi trong suy nghĩ của một số người cho rằng không có giờ giải lao thì tốt hơn bởi lẽ vào thời điểm này Hellen lại đến lớp và gây chuyện.
- Ứ...ư em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa nghe ngọt ngào nhỉ - nó lặp lại câu nói lúc nãy của Hellen bằng chất giọng xiên xỏ đúng kiểu
- Không liên can đến cô - hắn nói
- Anh thật trơ tráo, ở nhà đã...
- Tôi chịu hết nổi cô rồi đó - hắn quát lên như thể nhắc nó về chuyện giao ước khi sáng
- Tôi mới phải là người nói câu đó đấy. Ừ, không chịu nổi giờ anh định làm gì tôi, đánh đi, đánh chết tôi, đánh chết v..v...ưm...ưm.... - hắn nhanh chóng bịt miệng nó lại- Thả ra...thả cái tay bẩn thỉu của anh ra....
- Tay ai bẩn thỉu chứ? Cô câm miệng lại đi, nước miếng đang tung tóe lên tay tôi đó. Á......... - nó ngoạm vào tay hắn
Hắn buông tay ra, trừng mắt nhìn nó. Đưa tay quệt qua miệng nó nói
- Đáng đời anh!!!
Cả hai ầm ỉ một hồi mà vô ý mặc những vị khách không mời mà đến. Học sinh các lớp bên cạnh cứ dán mắt, áp tai vào cửa kính mà ngóng trận cuồng phong của hai kẻ tưởng như chẳng quen biết. Hắn hậm hực ra khỏi lớp đi về hướng phòng y tế, kết thúc chiến tranh. Dưới tác động quyền lực của hắn, cả lớp cố làm lơ xem như không nghe, không thấy nhưng trong lòng thì rôm rả cả lên.
Tiết học đầu tiên ở Việt Nam của nó bắt đầu thật nặng nề. Suốt buổi học nó cứ loay hoay mãi hết nhăn nhó lại cắn môi rồi tự bấm tay vào nhau vẻ rất đổi lo lắng cho hắn. Ngược lại gã này rất ư là nhàn nhã còn đánh luôn một giác ngon lành.
Reng...hồi chuông nữa lại vang lên, nó khẽ thở dài rồi hướng ra cửa nhìn phòng y tế
Tại phòng y tế
- Alô! Văn phòng chính phủ xin nghe
- Văn phòng chính phủ cái gì? Shin! cậu mau vác xác xuống phòng y tế ngay cho tôi.
- Làm gì mà cậu quát tướng lên thế hả? Biết rồi
- Rụp...tút...tút.... Một lát sau
- Sao hả? Kì nghỉ không giúp gì được cho cậu à? - thằng con trai mặc đồng phục cách tân trông khá bụi
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến kì nghỉ đó cả
- Vậy thì có chuyện gì? Mà tay cậu làm sao vậy?
- Chó dại cắn
- Làm thế nào mà cậu lại được chó cắn vậy? Rõ là trường mình không cho vật nuôi và trong mà, nếu có bị cắn bên ngoài thì con chó ấy hẳn phải vượt qua lớp lớp vệ sĩ của cậu bằng lòng thù hận cao nhất mới may mắn chạm nhẹ lông vào mũi dày của cậu. Gieo thù chuốt oán với chó ở đâu vậy, ông bạn? - thằng con trái tỉnh bơ phân tích tường tận
- Làm như bị chó cắn là kì tích không bằng? Muốn thì cậu đến lớp tôi đi, con chó ấy hẳn vẫn còn đang điên đấy. - hắn hét ầm lên trước nụ cười rất ư là thích thú của Shin
- Thế tôi đi à.
Tại lớp nó ngay sau khi chuông reo
Cốp..cốp...cốp... - tiếng đế dày va chạm trên hành lang vang lên mỗi lúc một gần với lớp nó.
- Ray... - Chất giọng chanh chua lanh lảnh vang lên truyền đến cuối lớp và đập vào màng nhĩ của nó. Lại là Hellen
Nói rồi cô ả xồng xộc tiến lại chỗ nó kéo theo vài con nhỏ lòe loẹt.
- Ray...sao cô dám cắn vào tay hoàng tử kia chứ
- ... - nó làm ngơ, im lặng đọc sách
Xoạt...bịch... - một con nhỏ trong số đó đưa tay giật lấy cuốn sách trên tay nó, ném xuống đất
Cúi xuống nhặt lên nó tiếp tục đọc trước những cái há hốc mồm ngạc nhiên của đám con gái.
- Mày không nghe thấy công chúa nói gì sao?
Chát... - tiếng tái tai vang lên, ngay lập tức ngón tay hiện rõ trên khuôn mặt đứa con gái vừa phát ngôn. Thực trạng thì nó đang ôm mặt ngồi dưới đất.
Cả lớp đồng loạt quay lại, mắt thoáng sáng lên như thể bắt được tín hiệu từ chiến thần đặc biết đến cứu những năm học còn lại của học sinh trong trường
- Hãy gọi tôi là chị đi con bé lớp hỗn xược kia. - nó lạnh lùng nói
Chát...
- Mày vừa nói cái gì hả? con bé lớp hỗn xược ư? - Hellen đưa tay tát mạnh vào mặt nó khiến nó loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất kéo theo bao tia hy vọng chìm nghĩm
Nó tiếp tục đứng dậy, tay quệt nhẹ vệt máu trên khóe môi. Nó nhếch mép cười rồi...
Chát... - ngón tay hiện ró mồn một trên khuôn mặt của Hellen, đôi mắt khiếp sợ mở to, tay cô ả run lên đến không thể cử động được, dung dịch màu đỏ, có mùi tanh thoáng lăn trên miệng Hellen.
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nó, miệng há đến không thể dãn thêm nổi, mọi thứ như thể đóng băng kể cả bên ngoài lớp, đám khán giả dường như cũng lạnh xương sống
Cúi sát vào tai Hellen nó khẽ thì thầm.
- Bất cứ lúc nào chị cũng có thể đưa các em tự do ra vào trại giáo dưỡng bất chấp sự khẩn cầu từ chủ tịch Phạm. - nói rồi nó đi ra khỏi lớp.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó, những đôi chân bắt đầu di chuyển theo sau nó cho đến khi xa lớp
- Ray! Cậu tuyệt quá
- Nhìn vẻ mặt bất ngờ của ả thật hạnh phúc
- Trước giờ cô ta luôn đối xử với chúng tớ như vậy đấy
- Cậu là cứu tinh của cả trường này
- Ray! ngày mai cậu sẽ lên trang nhất báo trường mình đấy.
- Tớ không biết nói lời nào để diễn ta cảm xúc cảu mình.
- Tuyệt, cậu là nhất đấy Ray à
- Cảm ơn mọi người - nó cười vui vẻ