Chương
Sưu tầm
Cuộc chiến tạm ngừng lại khi cả hai nhận ra mình đã như con chuột lột riết rắm trong nước biển mặn chát
- Eo ui, quần áo ướt hết trơn rồi-nó than vãn
- Một mình cô ướt hay sao mà la, có chơi có chịu, cô đâu nhường tôi cước nào đâu.
- Hừ...ai bày ra trò trước kia chứ?
- Cô không gây chuyện xem tôi có đẩy cô xuống nước không?
- Anh...
- Tôi làm sao? Mà nói để cô biết, trong thời điểm cấp bách này, thứ quý giá nhất không còn là tiền nữa mà là nhà tắm đấy.
- Anh nói vậy là ý gì?
- Ý gì cô tự hiểu...-Nói rồi hắn cắm đầu chạy thật nhanh
- Anh đang chơi ăn gian đó...-nó nói với theo rồi cũng co giò đâm thẳng.
Người hắn ướt sũng kéo theo những vũng nước lênh loáng trên nền gạch men ở khách sạn. Số trời đã định, kẻ ăn gian không bao giờ có kết cục tốt đẹp và y như rằng hắn trượt ngã lăn ra sàn mà nhìn nó ung dung đi qua
- Ha..ha...đáng đời anh chưa...ha...ha...tôi dùng nhà tắm trước nhá. Mà này, anh ngã hệt cóc chết...ha...ha...
Sao một hồi mân mê trong khối bọt xà bông bồng bềnh ở nhà tắm, nó cố nán lại chờ hắn lên men rồi mới từ tốn đi ra.
Vừa mở cửa, nó bắt gặp một khuôn mặt đã dần trở thành mắm đang bị xị một đống trong ngách cửa vừa bất ngờ bật ra. Nó cố nén cười và điềm nhiên đi qua
- Ai bảo đứng ở cửa chi cho...thôi, tui đi chơi trước đó
Nó cứ thế tung tăng ra ngoài để hắn đang tức điên lên trong nhà tắm mà không biết nói gì.
Xuống đại sảnh, nó nhảy nhót vui sướng bởi chiến tích hết sức mĩ mãn vừa rồi thế nhưng cười trên nỗi đau của người khác là sẽ bị trời phạt, kết quả là nó bị ngã toạt chân do tội hí hửng chạy không nhìn đường đã đâm vào người ta. Nhưng eo ui...
Người nó đâm vào sao mà đẹp hết biết. So với cái vẻ bụi bụi của hắn thì chàng trai này rất lãng tử và lịch thiệp.
Cái vẻ ân cần, quan tâm của chàng dành cho nó khi biết chân nó bị trầy vì mình làm nó thêm ghét gã chồng hách dịch ở nhà.
- Cô không sao chứ?-chàng vừa nói vừa dịu dàng đỡ nó dậy
- Tôi không...không sao!!
- Chân cô đang chảy máu kìa, thật không sao chứ?
Nó lúc này mới chịu nhìn xuống cái chân đang đỏ tấy lên và chảy máu
- Xịt...đau quá, anh nhắc tôi mới để ý
Chàng ta mỉm cười rồi dìu nó vào đại sảnh rồi đến quầy tiếp tân mượn hộp y tế khiến mấy chị ở đó tít mắt cả lên.
Cách hắn ân cần sát trùng vết thường và bôi thuốc cho nó làm nó thoáng rung động bởi lẽ nó biết nửa đời này bên cạnh hắn xem như nó không có những trường hợp này.
- Tình cảm nhỉ-Một giọng nói kiêu ngạo mà thường khi nó vẫn nghe đang vang lên sau lưng nó.
Quay lại nhìn, người đó là hắn, nó đã biết trước câu trả lời. Nhận thấy biểu hiện khác thường trên mặt nó, chàng thoáng ngẩn mặt lên nhìn nó rồi chuyển mắt sang hắn đang kênh kênh trên cầu thang.
- Tôi...
- Không cần giải thích, thế cũng tốt. Như vậy, khi kết thúc, cô sẽ không phải lưu luyến khiến tôi khó xử-Hắn vội cắt ngang, lạnh lùng lướt qua mặt nó
- Tôi xin lỗi.-Chàng nhìn nó ân hận
- Không phải lỗi của anh, là tại hắn đa nghi thôi
- Cậu ấy là bạn trai cô sao?
-...
- À tôi nò mò thái quá nhỉ?
- Không, anh ta là chồng mới cưới của tôi đó. Chúng tôi bị ép hôn
- Thì ra là vậy, những chuyện này cũng thường xảy ra với giới thượng lưu chúng ta.
- Hỳ...-Nó gượng cười.
- Phải rồi, tôi là Trần Đình Nhân, t rất vui được gặp cô nhưng cũng thành thật xin lỗi cô vì hai chuyện vừa rồi.
- Không có gì, mà anh không phải khách sáo vậy đâu vì tôi và anh bằng tuổi mà. Tên tôi là Giả San San cứ gọi San San là được rồi
- Uhm