Chương
Sưu tầm
- Đại ca! Con bé đó là Giả San San đó, mình mà mạnh tay quá nó sẽ...Hoàng Nhật gia và Giả Đông tuyệt đối không tha cho chúng ta mất.
- Nó không chết được đâu vì còn có thằng khốn Nhật Phong mà
- Nhỡ nó mặc con bé thì sao? Tình cảm của đứa chúng nó cũng đâu tốt đẹp
- Thằng ngu! Mày không thấy tối hôm trước khi con bé ngã xuống biển chính thằng Nhật Phong đã cứu nó còn gì
- Nhưng...còn thằng Đình Nhân
- Nó không liên quan gì chuyện này hết. Mà cũng thiệt cảm ơn nó, không có thằng đó thì chẳng thể nào mình biết được chuyện thằng Phong có tình cảm với con bé ngốc kia.
- Vậy em đi vòng dặn dò mấy đứa khác rồi bắt đầu kế hoạch. Chắc giờ này nó đang sốt sắm kiếm con bé đây mà.
Tại khách sạn nửa tiếng trước
Hắn rảo bước trên hành lang, qua cửa phòng nó, hắn chợt dừng lại nhìn rồi ngoảnh mặt thất vọng bỏ đi.
Từ phòng nó sang phòng hắn phải đi một khoảng khá lâu thế nhưng hắn vẫn vô thức chấp nhận rồi đôi lúc lại giật mình khi nhớ ra những việc làm ngu ngốc của mình những ngày qua.
Đứng trước cửa phòng mình, hắn chần chờ khi đưa tay vặn khóa vì hắn biết khi mở cửa ra, nó sẽ không còn ở bên trong chờ đợi hắn như ngày trước.
Thế nhưng, cứ đứng ngoài cửa mãi cũng chẳng phải cách tốt nhất. Hắn quyết định mở cửa và đối mặt với thế giới thiếu vắng nó.
Trước cửa phòng hắn chợt lấp lánh vật gì đó bằng kim cương. Cúi xuống, hắn bất ngờ khi nhận ra đó chính là chiếc nhẫn cưới của nó- chiếc nhẫn trên đời chỉ có một và được làm từ nửa còn lại của viên kim cương độc nhất vô nhị đã ngừng khai thác ở châu Âu từ cuối thế kỉ XIX.
Cái cảm giác bất an kia lại dội về như tạt gáo nước sôi vào lòng hắn. Nó không thể bỏ chiếc nhẫn quý giá này lại đây càng không thể vứt lăng lóc dưới sàn. Dù có giận hắn đến mấy thì nó cũng sẽ gọi hắn ra để trả nhẫn chứ không phải là vứt trước cửa.
Ring...ring...ring.... - điện thoại trong túi hắn rung lên. Vội vã rút điện thoại, số nó hiện lên trên màng hình, hắn thoáng vui mừng
- Cô đang núp ở cái xó xỉnh nào thế hả? Cô tưởng muốn trả là trả được sao?
- Hoàng Nhật Phong! Mày vẫn cái giọng điệu độc tài như vậy sao? Tao nghĩ năm đủ để mày suy nghĩ lại rồi chứ
- Dương Triệu Vũ
- Mày vẫn còn nhớ tao sao? Chắc chuyện đó mày chưa quên đâu nhỉ, hôm nay là ngày tao ra khỏi trại giáo dưỡng, nhớ mày nhưng lại hơi khó liên lạc đấy không ngờ...
- San San đâu? Sao mày có được điện thoại của San San. Mày đã làm gì cô ấy, thằng khốn! - hắn vội cắt ngang
- Tao có làm gì đâu, chỉ giữ cô ấy lại để xin số điện thoại của mày thôi.
- Mày cần gì?
- Hiểu chuyện đó, mày vẫn là Hoàng Nhật Phong thông minh như ngày xưa. Vẫn chỗ cũ
Rụp....tut..tut...tut...
Sau khi dập máy, hắn lao nhanh ra nhà xe và phóng đi như bay trên chiếc mô tô bóng bẫy
- Dương Triệu Vũ chết tiệt, cậu mà làm gì con bé ngốc đó thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Chờ tôi, San San! Nhất định tôi sẽ đến, không được phép xảy ra chuyện gì đấy. Giả San San
Hắn dừng lại trước một khu nhà hoang. Khoảng tên đón đầu hắn từ ngoài cửa chính.
- Triệu Vũ! Cậu ta thật hiếu khách.
Hắn vừa nói hết câu thì chạy nhào vào đám côn đồ, đánh tơi tả đúng với kiểu playboy của hắn. Càng tiến sâu vào trong, mùi máu càng tanh nồng, màu đen của bóng tối thoáng rùng rợn, những con dơi đậu trên nóc nhà khẽ trừng đôi mắt xanh hoang dã nhìn hắn, mạng nhện giăng tứ tung làm cái thế giới chết chóc này mỗi lúc trở thành ác mộng. Mọi thứ với hắn không có gì là đáng sợ, vẫn như năm trước, thế giới đen này đã chết từ cái ngày hôm đó và bây giờ lại trở về cùng với sự xuất hiện Triệu Vũ.
Một đoạn ngắn, hắn lại gặp một toáng người mỗi lúc một đông khiến thể lực giảm trầm trọng. Lực lượng trên dưới người nhưng chỉ đối phó với mình hắn. Vào đến địa bàn chính và nhìn thấy nó...xem như hắn đã cố lắm rồi.
Bắt gặp n ó nằm im lìm trong một chiếc hộp kính lớn ngập nước, mọi cử động dường như đã bất lực tim hắn nhói lên khi một lần nữa nó lại gặp nguy hiểm vì hắn. Còn với hắn, toàn thân bầm dập, đã thoáng thấy những vệt máu trên khóe miệng hắn lăn dài. Vẻ lịch lãm ngày nào đã thế dần một con thú mù quáng chỉ còn biết đánh, đánh với trái tim và bộ óc dần ngập tràn một hình ảnh duy nhất.
- Hoàng Nhật Phong khá lắm, đã lâu rồi mà phong độ của mày vẫn không hề suy giảm.
- Tao đã đến rồi, thả San San ra đi. - Hắn nhìn Vũ cứng rắn nói
- Con bé đó quan trọng với mày đến vậy sao? Còn Hà Quyên, cô ấy là gì của mày, là gì mày nói đi. Hôm nay, mày phải trả giá cho tất cả những gì mày làm năm trước, trả giá ột thằng nhoc t ngốc nghếch, trả giá cho sinh mạng của Hà Quyên, trả giá cho năm thằng bạn thân của mày phải ở trong trại giáo dưỡng sống không bằng chết. Trả hết đi thằng khốn. - Triệu Vũ vừa nói vừa tới tấp đánh hắn
Lặng im, không nói, không phản ứng, chỉ cười, hắn nhếch mép nhìn Triệu Vũ. Một cái đấm kết thúc- cái đấm vẫn còn mạnh như ngày trước, cái đấm mà chỉ cần nếm phải thì dù giỏi cách mấy cũng phải đi đời, cái đấm từ cánh tay thép Dương Triệu Vũ- đàn anh khét tiếng trong giới côn đồ và là bạn thân của tiểu Hoàng đế Hoàng Nhật Phong.Liệu hắn có chịu nổi không công lực của cái đấm tưởng đã chết từ cái hôm ấy. Hà Quyên là ai? Dương Triệu Vũ là bạn thân của hắn nhưng sao lại đối xử như vậy với hắn? Con nó, nó sẽ chịu được bao lâu cho đến khi hắn cứu nó.