Tôi quay đầu đi, liếc nhìn anh ấy một cái, gã quỷ này có phải biết đọc tâm thuật hay không? Có điều tôi cũng không yêu thế mà nói: “Anh ăn dấm của Lương Dật thì thật vớ vẩn. Hôm qua anh còn chưa nói cho em về Sầm Mai? Hai người có gặp nhau được không? Đã xong việc chưa?”
“Không được, đã nhờ được bà đồng tìm nhưng không tìm thấy cô ấy. Như vậy hẳn cô ấy vẫn ở dương gian.” Sau khi nói xong, anh ấy nhẹ nhàng thở hắt ra, cảm giác như rất thương tâm.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói có chút tức giận: “Có lẽ đã đầu thai nên không tìm thấy. Hoặc có lẽ đã biến mất tìm không thấy. Anh cứ một hai phải tìm bằng được cô ấy vì cái gì? Nói trước, nếu cô ấy xuất hiện thì em lập tức ly hôn. Em không mặt dày tới mức bám lấy anh không bỏ.”
Khúc Thiên cười, vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe. Khi tôi cho rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc thì anh ấy nhân lúc dừng đèn đỏ, nhỏ giọng nói: “Là anh mặt dày bám lấy em không bỏ.”
Tôi sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ anh ấy. Trong lòng tôi xuất hiện một suy nghĩ, người này thật biết cách lấy lòng, sau đó chính là cảm thấy trái tim đầy ấm áp. Ông lão Sầm Tổ Hàng này đã sáu mươi tuổi, ở chung một thời gian như vậy, tôi xem như cũng hiểu anh ấy. Anh ấy là người không có khả năng sẽ nói ra những lời yêu thương âu yếm kiểu ‘anh yêu em’, câu ‘anh mặt dày bám lấy em không bỏ’ này có lẽ đã là trình độ tối cao của anh ấy.
Nghĩ tới một ông già nói ra lời như vậy quả thật rất khó, tôi liền lấy điện thoại ra ghi âm lại, nói: “Ngày X tháng X, Sầm Tổ Hàng nói với Vương Khả Nhân, anh ấy mặt dày bám lấy tôi không bỏ. Lấy bản ghi âm này làm bằng chứng. Ký tên…”
Nói xong tôi đưa điện thoại tới trước mặt anh ấy, anh ấy nghi hoặc liếc mắt nhìn tôi một cái rồi chăm chú vào tình hình giao thông phía trước: “Làm gì?”
“Nói tên của anh, coi như ký tên.”
“Đừng nghịch, còn đang lái xe.”
“Nói tên thôi.”
“Đừng nghịch, phía trước có ngã kìa.”
…
Ngày đó tôi vẫn không có được câu ký tên.
- --
Quay lại trường học, tôi đi thẳng tới phòng vẽ tranh. Đã qua tới buổi chiều, chỉ còn mười mấy giờ, tôi toàn tâm toàn trí tập trung vào tác phẩm.
Đàm Thiến cũng ở phòng vẽ giúp tôi, tác phẩm của cô ấy đã xong, đã nộp rồi. Cô ấy có thể giúp tôi chỉ là mua cơm rót nước gì đó, nhưng cô ấy vẫn rất vui lòng giúp đỡ tôi.
Thức xuyên đêm hôm đó không chỉ có một mình tôi, hầu hết các bạn trong lớp đều ở lại phòng vẽ.
Tôi nhỏ giọng nói chuyện với Đàm Thiến, kể sáng nay tôi cùng Khúc Thiên đi xem căn nhà kia, còn nói cũng may khi đó hai chúng tôi đều nhát gan, không tiến vào trong phòng, không thì đã xảy ra chuyện.
Đàm thiến nói: “Phòng như vậy ai dám đi vào chứ. Có lẽ dám đi vào cũng chỉ là lũ loi choi cấp còn chưa hiểu chuyện.”
Rất nhiều chuyện xảy ra đều là với học sinh cấp , ở tuổi đấy vẫn chỉ hiểu về chủ nghĩa duy vật, còn rất đơn thuần, chưa thực sự trải qua chuyện gì, lại còn có sự ương ngạnh của tiểu trẻ. Căn nhà này, chúng tôi nhìn thấy sợ, sẽ nghĩ tới một phương diện khác, có lẽ với bọn trẻ đó thì lại chỉ là một trò chơi, trò đùa dai.
Khi Đàm Thiên nói những chuyện này, tôi nghĩ tới Lương Dật. Liệu cậu ta có đi vào hay không? Nếu thật sự như Tổ Hàng nói, Lương Dật không phải là người của Ngụy Hoa thì cậu ta có thể đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi do dự một chút, vẫn nhân lúc đi toilet rồi gọi điện thoại cho Lương Dật. Buổi tối hôm đó chúng tôi có trao đổi số điện thoại, chỉ là trước đó chưa từng gọi.
Khi bấm nút gọi đi, trong lòng tôi chỉ thầm cầu một điều duy nhất: Nghe điện đi, nghe điện đi, nhất định phải nghe điện thoại. Chỉ cần cậu còn khỏe mạnh là được, mặc kệ Lương Dật cậu là người tốt hay xấu, ít nhất là còn sống.
Điện thoại bên kia một hồi lâu cũng có người nghe. Giọng có chút thở dốc, quả thật là tiếng của Lương Dật: “A lô, ai thế?”
“Lương Dật à?” Tôi nói rất nhỏ. Đêm nay người ở lại rất nhiều, không chừng cũng có người đi toilet. Phòng vệ sinh nữ không chỉ có chức năng cho việc kia, mà còn rất nhiều tin tức được truyền đi đều bắt đầu từ nơi này.
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai