Khúc Thiên khẽ nhếch khóe môi, nhìn tôi. Tôi đột nhiên chột dạ, mặt nóng bừng, quay mặt đi. Anh ta cầm chiếc kính bát quái kia nhẹ nhàng đưa qua gương mặt tôi: “Thích anh chạm vào em à?”
“Không thích!” Ngữ khí của tôi rất kém cỏi, lại còn có sự khẩn trương chết tiệt.
Tôi có khẩn trương thì anh ta cũng không có khả năng đem tôi làm gì. Không phải chính anh ta cũng nói, đây là thân thể của Khúc Thiên kia mà.
“À, nhưng mấy đêm kia biểu hiện của em cũng không giống là không thích.”
“Tôi căn bản không biết là anh!” Kính bát quái trượt xuống, vòng qua cổ tôi, tôi kêu lên: “Đừng, cạnh của nó rất sắc, cẩn thận khiến tôi bị thương.”
“Kính bát quái này vốn dĩ dùng để cắt động mạch chủ của người.” Khúc Thiên thu hồi lại kính bát quái, cất vào trong hộp nói: “Hồi đó anh cần hấp thu dương khí của em mới có thể thuận lợi nhập vào thân thể người khác. Anh không phải là quỷ hồn bình thường, anh là… bị luyện hóa.”
“Luyện hóa là gì?” Thấy anh ta nghiêm túc, tôi cũng thả lỏng một chút, dám lớn mật nói chuyện. Tôi muốn đùa một chút cho tan không khí khẩn trương này, cho nên nói: “Luyện hóa chính là anh bị người ta treo lên bạo cúc sao? Bị luyện thành tuyệt thế tiểu thụ sao?”
Một anh già tuổi, liệu anh ta có thể hiểu được ‘bạo cúc’ với ‘tiểu thụ’ không? Tôi âm thầm đắc ý, không nhịn được cười.
Khúc Thiên trầm mặt xuống, sau đó nói: “Đêm nay thử xem tôi có phải tiểu thụ hay không là biết. Hừ!”
Tôi kinh sợ.
Bữa chiều chúng tôi ăn ở nhà tôi. Lúc này tôi mới biết ba tôi đã ở chung phi pháp. Đồ ăn đều do dì kia làm. Chúng tôi chỉ giới thiệu Khúc Thiên là bạn trai của tôi, cho nên lúc ở trong bếp tôi nghe được dì kia nhỏ giọng nói với ba tôi rằng Khúc Thiên không lễ phép.
Ba tôi cũng chỉ có thể trả lời một câu: “Kệ nó đi, coi như cũng là người một nhà đi.” Tôi có chút khó chịu, ba tôi vẫn tính cách ấy. Lúc trước khi chưa biết còn đầy căm phẫn tìm cách giúp tôi, vậy mà hiện tại lại chỉ có thể phục tùng dưới uy của Khúc Thiên.
Mẹ kiếp, tôi chửi thầm trong lòng. Trước kia tôi không dám chửi thầm Khúc Thiên như vậy, rốt cuộc đó không phải là Khúc Thiên mà là Sầm Tổ Hàng. Chỉ là, sau khi ở chung một thời gian tôi đã bắt đầu quen thuộc anh ta, bắt đầu không hề sợ hãi, bắt đầu không hề coi anh ta là quỷ.
Ai thấy một người cầm la bàn sẽ vẫn nghĩ đó là người bị quỷ nhập đâu?
Vốn đang lo lắng đêm nay trở về sẽ bị Khúc Thiên làm cái gì, rốt cuộc hôm nay tôi đùa hơi quá. Vậy mà anh ta căn bản không để trong lòng, vừa về tới nhà đã đi vào phòng của mình. Tôi vẫn lo lắng ban đêm anh ta lại dùng cách sờ tôi trong mơ khiến tôi quá nửa đêm rồi vẫn không dám ngủ. Kết quả cho thấy là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đêm quai Khúc Thiên không hề ở nhà. Rất ít đêm anh ta ở nhà, anh ta vốn dĩ là quỷ nên có thể hiểu được. Lần đầu tiên tôi thắc mắc, vậy hàng đêm anh ta đi đâu? Đi làm gì?
Ngày hôm sau, tôi với đôi mắt thâm quầng tới phòng vẽ. Tính đi tính lại tôi vẫn nên quan tâm tới tác phẩm tốt nghiệp của mình là hơn. Đàm Thiến và mấy bạn nữ khác lại bắt đầu tán gẫu, nói con trai lãnh đạo thành phố mới mười bảy tuổi đã đâm chết người gì đó. Lại nói trong trường chúng tôi ai ai cũng là thiếu gia, con quan nhưng nào có kiêu ngạo như thế.
Sau đó không biết là ai đó nói: “Khúc Thiên cũng là con của lãnh đạo thành phố, cũng là con ông cháu cha nha.”
“Đúng vậy, nghe nói Khúc Thiên đang ở chung với một sinh viên trong trường.”
“Ai nhỉ? Lệ Lệ nên tới đó cho cô gái kia một cái tát mới phải.” Những lời này chính là của Đàm Thiến, lúc ấy tôi đang ở phía sau cô ấy. Lòng tôi xám xịt lại, chị em thật tốt, nếu tớ nói cho cậu rằng cô gái cậu muốn cho một cái tát là tớ thì sẽ thế nào?
Lại qua một ngày, đã tới ngày thứ ba sau ngày người công nhân bị xe đâm chết.
Hôm nay tôi không vội vã tới trường học, bởi vì… tuy rằng tôi có sợ hãi nhưng tôi cũng rất tò mò Khúc Thiên sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Sầm Tổ Hàng dùng thân thể của Khúc Thiên, như thế nào cũng nên báo đáp nhà người ta một chút mới phải. Giúp người ta khi nhà có chuyện hẳn là chuyện nên làm.
Mà Khúc Thiên từ sáng sớm cũng đã bảo tôi, nói hôm nay tôi cùng anh ta sẽ tới Khúc gia.
Tới khi tôi xuống tới nơi, tôi thấy anh ta ngồi trên một chiếc xe màu đen. Tôi còn đang sửng sốt thì anh ta hạ cửa xe xuống, nói: “Vương Khả Nhân, lên xe đi. Đây không phải là xe giấy, xe giấy sẽ không có kiểu dáng như này.”