“Cái gì? Các ngươi đã thả Ngụy Hoa ra?! Các ngươi có biết máu chó mực này bao nhiêu tiền không? Các người có biết ta phải mời bốn mươi bảy đạo sĩ kia mất bao tiền không? Này, Sầm Tổ Hàng, đó là thân thích của ngươi, tiền mời bốn mươi bảy đạo sĩ kia tới siêu độ có phải ngươi nên chi trả hay không?”
“Nhỏ giọng thôi!”
Sau đó là một trận xì xào. Bọn họ vẫn còn ở đó, đang nói chuyện. Ít nhất hiện tại quỷ chưa xuất hiện, lòng tôi được trấn an không ít.
Ngay khi tôi thở nhẹ ra được một chút lại nghe được tiếng vang lên từ dưới lầu.
“Ta sẽ chỉ đường cho ngươi.” Đó là giọng của Linh Tử, rất nhẹ.
“Người lái xe đâm vào ngươi sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật, ngươi cứ yên tâm rời đi. Khi có phán quyết, người nhà của ngươi cũng sẽ được bồi thường. Ngươi cũng có thể trở về gặp bọn họ, nhưng nếu hiện tại ngươi quậy phá, đến lúc đó sẽ bị bắt đi thì sẽ không có cơ hội quay về gặp bọn họ.” Đây là giọng của Khúc Thiên.
“Bịch” một tiếng, hình như là ai đó bị ngã. Tôi vội vã muốn ló đầu ra thì thấy được một người vọt ra từ phía nhà kính, người kia toàn thân đầy máu, nơi bụng có chút mơ hồ.
Tôi lui về phía sau vài bước, bị hình ảnh kia khiến cho kinh sợ. Trái tim thắt lại, có cảm giác hít thở không thông. Ở dưới lầu, Khúc Thiên dùng đồng tiền buộc vào sợi chỉ đỏ ném về phía quỷ kia. Kỳ thật anh ta làm như thế nào tôi cũng không thấy rõ ràng, lúc này trong đầu chỉ có hình ảnh trên bụng quỷ kia một mảnh máu me be bét.
Đầu óc tôi dần dần trống rỗng ngoại trừ hình ảnh máu me be bét kia, cả người ngây dại.
Tôi không biết Khúc Thiên quay về phòng từ khi nào, anh ta vỗ vỗ bả vai khiến tôi giật mình hét lên sợ hãi. Lúc này mới tỉnh lại, cảnh tượng trước mặt đã không còn chút máu me nào.
Khúc Thiên nói: “Gọi là gì nhỉ, nhát gan như vậy mà em cũng đứng xem.”
Ở cửa phòng, Linh Tử nói: “Chờ cô ấy được như Kim Từ có lẽ cũng là mấy năm nữa. Kim Tử đến bây giờ cũng không chịu chạm vào người chết đâu.” Nói xong anh ta nhìn tôi, cười cười nói: “Tôi mượn phòng tắm tắm rửa, một lát sẽ đi ngay.”
Chờ sau khi Linh Tử vào phòng tắm, Khúc Thiên lúc này mới quay qua trước mặt tôi, nói: “Sau này em không nên nhìn những thứ này. Ngày mai đi mua bịt mặt, sau này chuyện của tôi em cứ bịt mắt lại, lấy tai nghe nhét vào tai nghe nhạc rồi ngủ ngon.”
“Hắn… hắn đâu?” Giọng tôi vẫn còn run rẩy, đầu lắc lắc để đuổi hình ảnh khủng bố kia ra khỏi tâm trí. Trước cảnh vừa rồi tôi đều chưa từng gặp người đã chết, hiện tại thấy được một cảnh thảm như vậy sao tôi có thể bình tĩnh được?
Khúc Thiên đi tới tủ quần áo, lấy ra quần áo sạch sẽ, nói: “Tiễn đi rồi. Cần chút lời là khuyên được hắn đi rồi. Kỳ thật người công nhân đó cũng không phải là người không nói đạo lý. Bọn họ chỉ cần có được điều bọn họ muốn thôi.”
“Thật sự đi rồi?”
“Ừ.” Anh ta đáp lời, đồng thời đưa tay lên cởi áo thun trên người ra, sau đó tay đặt trên cạp quần.
Anh ta chưa kịp kéo xuống tôi liền vội vã kêu lên: “Anh định làm gì?”
Anh ta sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục cởi quần. Sao lại có người có da mặt dày như vậy? Anh ta đã là một ông già tuổi, sao già vậy rồi vẫn không đứng đắn. Tôi vội vàng xoay người qua hướng khác, không nhìn anh ta, đồng thời nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi đồng ý ở bên cạnh anh không phải để… không phải…”
Sau đó cửa phòng tắm mở ra, Linh Tử bước ra, Khúc Thiên bước vào rồi đóng cửa phòng tắm lại. Tôi xác định được phía sau không còn động tĩnh gì mới xoay người lại xem. Xem ra tôi đây là nghĩ nhiều rồi.