Tổ Hàng dựa vào cánh cửa ngoài đại sảnh, nhìn chúng tôi nói: “Nhất định còn thứ gì khác nữa. Trong mấy cuốn sách này, nội dung đều tương tự như trường hợp luyện hóa hai tiểu quỷ âm dương. Cách thức tương tự, quá trình tương tự, chỉ mục đích là khác. Hẳn là cùng một hệ thống nhưng phần chúng ta tìm kiếm bị thiếu.”
Chị Kim Tử khép lại cuốn sách, nói: “Trên thế giới không thể có sự trùng hợp như vậy, nhất định có người biết sẽ có người tới tìm nên đã tiêu hủy rồi. Có thể mấy ngày nay mới bị hủy, có thể bị hủy từ mấy năm trước, cũng có thể từ vài chục năm trước, khi Sầm Quốc Hưng xảy ra chuyện nên đã bị người Sầm gia hủy hoại. Bọn họ nghĩ đem trấn áp mộ Sầm Quốc Hưng, lại thêm hủy đi nội dung liên quan này, như vậy chuyện này sẽ kết thúc. Đáng tiếc bọn họ nghĩ sai rồi. Chuyện vẫn còn tiếp diễn.”
Tôi cau mày hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cứ bình tĩnh, em chỉ cần là cô dâu ngoan là được. Đúng rồi, mà âm địa chọn nơi nào? Minh hôn lần trước Linh Tử chọn một nghĩa địa khiến tôi buồn bực muốn chết.”
Linh Tử mang một cốc nước đi vào, cao giọng nói: “Chị còn không biết xấu hổ nói ra. Không phải nghĩa địa kia chị đi đưa tin sao, kết quả lại quên hai ngôi mộ. Nếu không phải tối đó em nhanh trí thì Minh hôn đã thành chuyện xấu.”
“Có chuyện gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Hai mộ kia của hai lão xử nam, không nhận được thông báo nên tới gây chuyện, còn muốn cướp tân nương. Cũng may tôi phản ứng nhanh, đồng ý thiêu hai người giấy ngoại quốc cho bọn họ thử sự mới mẻ, bọn họ mới không gây chuyện đó. Lại hại tôi buổi tối hôm sau còn phải đến nghĩa địa một chuyến.”
Tổ Hàng nói: “Âm địa, chọn từ đường trong Sầm Gia thôn đi.”
Linh Tử nói: “Thật không đến nghĩa địa? Nơi đó quỷ nhiều, hai người sẽ được chúc phúc nhiều.”
“Không cần.”
Từ đường Sầm Gia thôn à, nơi đó… tôi thật không thích thú gì. Tuy rằng nhà được xây bằng gạch xanh, hiện tại vẫn còn rất tốt nhưng để sửa lại cũng rất lao lực. Ở nơi đó dù bỏ tiền ra thuê người ta sửa thì cũng không chắc người ta đã chịu làm.
Có điều giọng điệu của Tổ Hàng đã chắc chắn như vậy, tôi cũng không nên phản bác.
Tới ngày thứ ba Lương Dật được xuất viện, tất cả đều nhờ thuốc đông y tôi đã sắc cho cậu ta. Đó mới là thứ thuốc tốt nhất cho loại bệnh này.
Khi Lương Dật tìm tới chúng tôi đã là buổi tối ba ngày sau, trời mưa to, cậu ta tới thẳng ngôi biệt thự này.
Buổi tối trời mưa, mấy người đàn ông đều ở phòng khách làm việc của mình. Sầm Hằng mượn máy tính của Tiểu Mạc để viết đơn xin lên chức. Tiểu Mạc đang chơi ipad, Linh Tử viết quy trình Minh hôn, lâu lâu nói vài câu với Tổ Hàng.
Phong tục tôi không hiểu, hoàn cảnh địa lý nơi đó tôi cũng không hiểu, chỉ mơ hồ tôi cảm giác Minh hôn này dường như có âm mưu ở bên trong. Bằng không sao lại cố tình ở Sầm Gia thôn?
Tiếng gõ cửa rất gấp, tôi chạy tới mở cửa. Tôi mở cửa thì thấy Lương Dật ướt sũng đứng ở ngoài cửa, mái tóc lòe loẹt đã bết lại giống như cây lau nhà trên đỉnh đầu.
“Sao cậu lại tới đây? Không dùng ô à?” Tôi hỏi.
Lương Dật đi vào phòng khách, nhìn mọi người, ngồi xổm xuống rồi khóc nấc lên. Cậu ta đột nhiên khóc khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Tiểu Mạc buông ipad xuống, nói: “Cậu làm gì thế? Đang êm đẹp lại chạy tới nơi này khóc tang à?”
Lương Dật không nói gì, chỉ tiếp tục khóc, có lẽ còn muốn khóc một hồi lâu nữa.
Linh Tử đi lên lầu lấy một bộ quần áo của mình ném cho Lương Dật, nói: “Khi nào ngừng khóc thì thay quần áo rồi nói.”
Cậu ta nhìn Linh Tử, lúc này mới cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh ở lầu một.
Có lẽ cậu ta mới ra viện đã chịu nhiều kích thích nên mới chạy tới đây. Tôi nói: “Có lẽ sự kích thích này của cậu ta có liên quan tới Ngụy Hoa. Em thấy chị Kim Tử nói cho báo chí biết chuyện Lương Canh không cho con trai riêng của mình đi học.”
“Có lẽ chuyện đó có liên quan, chờ cậu ta ra tự nói đi.”
Ngồi chờ đợi hơn hai mươi phút, rốt cuộc cậu ta cũng đã sửa soạn cho mình, điều chỉnh xong cảm xúc rồi ngồi xuống sô pha. Mái tóc lòe loẹt đã được lau, đã gọn gàng hơn.
Lương Dật sụt sịt, dùng giọng khàn khàn mới khóc xong nói: “Ba em hỏi em rốt cuộc có biết gì về Ngụy Hoa không.”
“Cậu nói như thế nào?” Tổ Hàng nói.
“Em… em không nói gì. Ông ấy liền tát em một cái, nói Ngụy Hoa so với đứa con ruột là em còn quan trọng hơn. Bảo em đừng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Ngụy Hoa, không thì ông ta không nhận em là con nữa. Ba em… vì Ngụy Hoa mà đã đánh em hai lần. Hắn cướp ba của em.”
Tôi nói nhỏ: “Nói không chừng ba cậu là vì muốn tốt cho cậu thì sao?” Tuy rằng Lương Canh tuyệt đối không phải là người tốt, nhưng lần đầu tiên tôi gặp ông ta, ông ta đã rất cưng chiều bao che cho Lương Dật đi trái đường đâm chết người. Người cha như vậy không nên đối xử với con trai thế này mới phải. Hẳn ông ta muốn Lương Dật trách xa chuyện Ngụy Hoa, rời xa sự nguy hiểm này. Nhưng Lương Dật lại tự mình nghĩ sang nghĩ khác.