Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, cả ngôi nhà chỉ còn lại Lương Dật. Lương Dật lúc này chẳng thiết gì cả, những người khác đang bận rộn điều tra thì cậu ta cứ trốn ở chỗ này ăn không ngồi rồi. Còn cộng thêm việc vừa thấy Sầm Tổ Hàng hoặc có thể nói là Khúc Thiên thì cậu ta sẽ giống như chuột, lủi đi chỗ khác.
Khi tôi xuống lầu, Lương Dật đang nằm trên sô pha nghe điện thoại, nghe được cậu ta gọi ba, thấy tôi xuống thì lập tức cúp điện thoại. Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói: “Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại cậu ăn cơm của chúng tôi, nếu ăn cây táo rào cây sung thì tôi thì thật sự tôi sẽ cho cậu thấy Ngụy Hoa đang lơ lửng trong không trung.”
“Ha ha, đừng làm em sợ. Vương Khả Nhân, thật sự trước kia em chỉ nghi ngờ những việc này, em không ngờ thực sự có quỷ.”
“Hừ, khi cậu cầm ống tiêm định bơm máu vào tiểu quỷ, sao cậu không nói như vậy?”
“Em… Dù sao nói cho chị biết, em muốn Ngụy Hoa chết! Hắn vừa xuất hiện thì em ngay cả nhà để về cũng không có.”
“Được rồi, cứ giữ lại sự khẳng khái của cậu đi.”
Tôi nói xong cũng liền ra khỏi căn biệt thự kia. Nếu mọi người đều bận rộn thì tôi cũng có thể tìm chuyện gì đó để làm. Chuyện ở Sầm Gia thôn cuối cùng cũng có thể khiến chúng tôi yên ổn một chút.
Tôi gọi điện thoại cho Đàm Thiến, cô ấy từ khi đi làm không còn nói chuyện nhiều với tôi. Đột nhiên nhận ra, cứ sống bình bình đạm đạm như cô ấy cũng tốt.
Gọi điện thoại cho Hoàng Y Y, cô ấy đang rảnh vì công việc kia cô ấy làm chưa được một tháng đã bị sa thải, một đồng cũng chưa lấy được.
Khi gặp Y Y đã là giữa trưa, ở tiệm KFC, tôi có chút không tin được, mới có mấy ngày không gặp cô ấy đã gầy hẳn đi, trên cánh tay còn có băng vải.
Tôi kéo cô ấy, nhìn trên dưới, không thấy chỗ nào khác bị thương mới nói: “Tay cậu bị làm sao vậy?”
“Vợ ông chủ đó là kẻ tâm thần. Bà ta tới công ty thấy mình ở trong văn phòng của ông chủ, mình cũng chỉ đưa giấy tờ vào, bà ta đã nói mình dụ dỗ ông chủ. Bà ta xông tới tát, sau đó đẩy ngã mình, lúc ngã thì tay bị quẹt vào dây thép trên chiếc ghế mây. Phải khâu hai mũi.”
“Ài, thật đúng là kẻ tâm thần.”
“Vậy còn cậu? Đã tìm được việc chưa?”
“Mình… đang chuẩn bị tìm. Nếu cậu có chỗ nào thì gọi mình một tiếng.”
Nói chuyện, chúng tôi vào KFC cùng nhau ăn bữa trưa. Buổi chiều tôi liền rủ Y Y tới nhà Hạo Hạo. Chúng tôi mua một con thỏ bông trắng cho Hạo Hạo, còn có một quả cầu thủy tinh. Quả cầu thủy tinh là để chắn sát tạm thời, có lẽ cũng không chắn được bao nhiêu.
Hạo Hạo rất ngoan, thuốc đắng cũng vẫn uống ngoan. Mẹ Hạo Hạo không ở nhà, cô bé hôm qua đã gặp tôi, hơn nữa hôm qua tôi cùng Hạo Hạo đi bệnh viện nên bé cũng không bài xích tôi. Đặc biệt khi nhìn thấy thỏ trắng thì bé nhào tới.
“Cảm ơn dì.” Tôi cười, chỉ là từ “dì” kia… Thôi gọi thế nào cũng được.
Tôi thấy nhà so với hôm qua càng bừa bộn thêm, lại hỏi: “Hôm nay tổng vệ sinh hả dì?”
“Tiểu Đàm nói mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài ở, dì dọn dần cho con bé.”
“Tìm được nhà rồi ạ?” Hẳn là không nhanh như vậy được.
“Chưa tìm được, có điều con bé nói chắc chắn sẽ dọn.”
Tôi ôm Hạo Hạo nói: “Hạo Hạo, thêm chút thời gian nữa, chuyển tới nhà mới rồi bệnh của con sẽ từ từ khỏe, con muốn làm gì?”
“Đi nhà trẻ, còn có đem thỏ trắng cho mẹ.” Đứa bé thật hiểu chuyện.
Ra khỏi nhà Hạo Hạo, Y Y lại hỏi: “Hôm nay là cậu muốn rủ mình tới đây à?”
“Ừ, gia đình này rất khổ. Đi dạo phố thôi, tối nay mình mời cậu cơm. Đi thôi.”
“Này, Khả Nhân, chúng ta… đi đâu giờ?”
Thấy vẻ khó xử của YY tôi liền hiểu. Tuy rằng nhà tôi không tính là khá giả nhưng tôi ăn mặc cũng giống như những nhà bình thường khác, không được tiêu xài thoải mái nhưng cũng không keo kiệt. Y Y không được như thế, nhà cô ấy như vậy thì bình thường chắc chắn cô ấy không thoải mái như tôi được. Quần áo mặc để đi ra ngoài cũng chỉ có hai bộ, có điều cô ấy luôn sạch sẽ nên mọi người đều thoải mái chơi cùng.
Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Đi XX đi.” Ở đó bán đồ không đắt tiền, chịu khó tìm thì cũng có được đồ tốt. Hơn nữa tới đó đi dạo mua sắm sẽ không khiến Y Y chịu áp lực.
Nơi tôi chọn để mua sắm là một tòa nhà trong một hẻm nhỏ, nơi đó thứ gì cũng bán. Đồ ăn uống bình dân, cửa hàng sang trọng hay hàng vỉa hè đều có.
Con gái chính là như vậy, dù không có tiền mua nhưng vẫn thích đi dạo phố. Cho nên đi dạo chúng tôi không hề cảm thấy mệt, khát thì uống trà sữa, đói bụng thì ăn vặt.
Cứ đi dạo như vậy, chừng giờ chiều chúng tôi chuẩn bị đi ăn dù thật sự vẫn no. Là tôi mời khách, tôi tính đưa cô ấy một quán đặc sản ở con phố đằng trước. Dù sao quán đó cũng không quá sang trọng.
Khi chuẩn bị đi, Y Y mới nói: “Mình muốn đi WC một chút, cùng đi đi.”
Tôi hơi do dự rồi gật đầu, nói: “Nơi này WC không quá sạch sẽ được, hay là chúng ta tới WC trong nhà hàng đi.”
“Mình sắp không nhịn được rồi.”