“Vậy cậu học sinh kia…”
Khúc thiên nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai tôi: “Đêm qua bọn anh ở chỗ này thu hồn, đạo hồn nhập thể, sau đó liền phong ấn giả chết. Cậu ta còn chưa chết được!”
Hơi thở của anh ấy phả vào tai tôi, tư thế ám muội này khiến tôi không nhịn được nghĩ về cảm giác tối ngày hôm qua. Mặt tôi đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu, đứng cách xa anh ấy một chút.
Hành động của tôi khiến Khúc Thiên nhíu mày, anh ấy cũng thoáng rời xa tôi. Thi thể đặt nơi bóng râm ở bên ngoài tòa nhà, cảnh sát tới đây chỉ để có mặt thôi, bằng không nếu do cảnh sát xử lý thì thi thể đã không còn đặt ở đây.
Lúc này cha mẹ cậu học sinh đang than khóc. Nghe nói đó là con của một gia đình ở trung tâm nội thành, bị dẫn tới nơi xa như vậy thật sự có đủ đáng sợ.
Kim Tử cùng Linh Tử đưa cha mẹ cậu bé vào trong nhà, có lẽ là nói chuyện xảy ra đêm qua. Khúc Thiên không nói phải về, tôi cũng không đề cập đến điều đó. Tới giờ cơm tối, mọi người tới xem cũng dần dần tản đi. Mấy người cảnh sát cũng bỏ đi, viên cảnh sát trước khi rời đi còn oán trách cấp trên, nói sao thủ trưởng bọn họ lại không cần trình tự mà tự đi xử lý.
Tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng tôi thấy rõ người cảnh sát bên kia đang nói chuyện với Linh Tử, chính là người cảnh sát tìm chúng tôi nói chuyện khi tìm ra thi thể ở ngôi nhà đại không vong kia.
Cuối cùng để lại cũng chỉ còn ba cảnh sát, có bốn chúng tôi và thêm người nhà nạn nhân. Nơi này vối là ngôi nhà ma trong truyền thuyết, hiện tại thật đúng có người chết rất ly kỳ, tới buổi tối nào còn có ai dám đứng ở nơi này.
Có cảnh sát tới đưa cơm hợp, không ngờ chúng tôi cũng có phần. Viên cảnh sát kia khi đem cơm hộp đưa cho chúng tôi còn đặc biệt nhìn tôi cùng Khúc Thiên, nói: “A, bây giờ thầy phong thủy đều còn trẻ như vậy sao?”
Tôi chậm rãi thở hắt ra, nhìn Khúc Thiên bên cạnh, anh ấy chính là một ông già đã tuổi a.
Ăn cơm xong, mọi người bàn bạc với nhau một chút, quyết định để Linh Tử tới hoàn thành nghi thức đạo hồn nhập thể, để Khúc Thiên ở xung quanh đề ý tới Ngụy Hoa. Hiện tại tình hình của Ngụy Hoa là như thế nào, chúng tôi còn chưa biết.
Linh Tử dùng la bàn tìm ra sinh môn, là ở phòng khách ngôi nhà.
Đó cũng lại là nơi cậu học sinh kia chết. Tôi tự hỏi chính mình. Khúc Thiên nói, tám môn theo cửu cung phi tinh không ngừng vận động, khi đó ở chỗ này thu hồn, mà thời gian này nơi này là sinh môn, là nơi thích hợp đảo hồn nhập thể.
Cha mẹ cậu bé phụ trách gọi hồn, cảnh sát bởi vì trên người còn mang cảnh phục nên đều trốn ở trên xe. Còn Khúc Thiên bởi vì trên người mang quỷ khí mạnh mẽ, sẽ ảnh hưởng đến sinh hồn của cậu bé, cho nên cũng bị yêu cầu trốn ở trên xe.
Cứ như vậy tôi cùng Khúc Thiên chỉ có thể ngồi ở trong xe, nhìn ánh sáng mơ mơ hồ hồ bên ngoài trong vài giờ, nghe tiếng ba mẹ cậu bé từng tiếng kêu gọi.
Ngọn đèn dẫn hồn nhấp nháy, tôi thật sự sợ nó bị tắt mất.
Tôi đột nhiên nghĩ tới Khúc Thiên. Anh ấy tuy cũng dùng la bàn nhưng rất ít, nếu khi có tôi ở cùng với anh ấy, lấy la bàn ra thì chắc chắn anh ấy sẽ không đụng tới. Dây tiền tơ hồng anh ấy cũng có nhưng không thấy anh ấy dùng. Thật ra đã từng thấy anh ấy dùng hoàng phù gấp giấy,còn đèn dẫn hồn này căn bản anh ấy không có. (dây tiền tơ hồng: đồng tiền buộc bằng chỉ đỏ)
Có lẽ là do thể chất của anh ấy có vấn đề đi.
“Khúc Thiên, vì sao anh lại không cần đèn dẫn hồn?”
Khúc Thiên đang tựa người vào ghế trên xe, nghi thức như kia hẳn rất tàn khốc với anh ấy. Bởi vì tôi biết anh ấy cũng bị Ngụy Hoa rút hồn, lúc ấy không có ai thu hồn cho anh ấy không thì nói không chừng anh ấy có thể sống sót.
Anh ấy không trả lời tôi, chỉ đột nhiên ngồi dậy, nói: “Ngụy Hoa đến gần.” Nói xong anh ấy mở cửa xe ra.
Tôi vội vàng kéo anh ấy lại: “Này, anh không thể đi ra ngoài. Linh Tử nói…”
Anh ấy nhìn cánh tay đang kéo của tôi, nhỏ giọng nói: “Em chỉ biết kéo áo Khúc Thiên.”
“Ách, em sợ.” Tôi khẩn trương, vào lúc này để tôi một mình, tôi thật sự sẽ rất sợ hãi. Khúc Thiên lấy ra một tờ hoàng phù, đưa tay vẽ trên không khí vài cái, đưa cho tôi rồi xuống xe đi về phía nghĩa trang. (Hoàng phù: Tờ giấy vàng để làm phép, mọi người xem phim TQ chắc cũng từng thấy hen:D)
Tôi nhìn lá bùa trống không, trong lòng vẫn thấy rất lo lắng.
Tôi nghĩ đến chuyện đi đến xe cảnh sát bên kia, ít nhất tôi còn ở cùng ba chú cảnh sát trên xe. Nhưng hiện tại ngay cả dũng khí xuống xe tôi cũng không có.