Trong sự sốt ruột, tôi nghĩ tới Kim Tử Linh Tử. Loại chuyện này cũng chỉ có thể nói với bọn họ mới không bị coi là bệnh nhân tâm thần.
Sau khi trở lại phòng ở phía sau trường học của chúng tôi, tôi liền gọi điện cho Kim Tử, tôi kể vắn tắt câu chuyện cho cô ấy nghe. Vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ đầy căm phẫn mà nói chờ cô ấy mang kiếm gỗ đào diệt nữ quỷ kia, không ngờ cô ấy lại nói: “Nữ quỷ kia không dính dáng gì tới mệnh của cô, cứ giúp cô ta hoàn thành khúc mắc này đi, hoàn thành rồi tự cô ta sẽ rời đi.”
“Nhưng là… nhưng là tôi phải chạy đi đâu để tìm người? Phố kia bị san bằng rồi.”
Kim Tử bảo tôi nói địa chỉ cho cô ấy, lại bảo tôi chờ cô ấy hai mươi phút. Sau khi ngắt điện thoại, tôi an vị trên chiếc giường chúc, cảm giác mình thật bất lực. Vì sao tôi lại không giỏi hơn? Nếu khi đó tôi có thể trực tiếp diệt nữ quỷ kia thì không phải sẽ có nhiều chuyện như này sao?
Nghĩ tới điều này, tay của tôi không tự chủ mà phủ lên ngực, thì thầm: “Sầm Tổ Hàng, anh có nghe được em nói không? Em sẽ mau chóng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để anh có được thân thể.”
Vẫn không có tiếng trả lời, tôi không biết anh ấy ở trong thân thể tôi như vậy liệu có ảnh hưởng gì hay không. Anh ấy nói dù có thương tổn cho tôi thì tương tổn cũng rất nhỏ so với người bình thường. Như vậy cũng có nghĩa là vẫn có thương tổn, vậy thì tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi thương tổn kia xuất hiện, bằng không lúc đó tôi sinh bệnh, ai sẽ giúp tìm người được.
Hai mươi phút, đối với tôi mà nói, hai mươi phút trong im lặng này là một sự dày vò. Khi di động vang lên tiếng chuông, tôi dường như là trong nháy mắt liền bấm nghe. Kim Tử báo tin cho tôi, có cả thông tin chứng minh thư của người kia, bao gồm cả địa chỉ đang sinh sống. Còn nói dù không tìm thấy người thì cũng có thể tìm được người có liên quan.
Tôi rất tò mò cô ấy như thế nào mà có thể có được các thông tin này, liền hỏi: “Các cô dùng kỳ môn độn giáp có thể tính ra chứng minh thư của người ta sao?”
Đầu bên kia của điện thoại truyền tới tiếng cười của Kim Tử: “Là bọn tôi quen biết mấy cảnh sát, ngày thường vẫn hỗ trợ lẫn nhau. Không huyền diệu như cô nghĩ đâu.”
Nếu đã có được thông tin, tôi lập tức đi tới tìm. Cầm tờ giấy, đi tới địa chỉ theo thông tin hộ khẩu.
Đó là một tiểu khu, tiểu khu rất nhỏ, hơn nữa lại rất cũ, có lẽ chỉ vài năm nữa nơi này sẽ phải di dời. Tôi gõ cửa. Trước kia gõ cửa một nhà hoàn toàn xa lạ là chuyện tuyệt đối tôi không làm. Nhưng hiện giờ tôi gõ cửa mà không cần nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Thân thể Khúc Thiên còn đang ở trong tay nữ quỷ kia.
Mở cửa cho tôi là một bé gái, tóc bện thành hai cái sừng dê, có lẽ chỉ mới học lớp lớn nhà trẻ. Bé hỏi tôi tìm ai, tôi nói tên, bé gái liền nói: “Ba cháu không ở nhà, ba cháu đi làm.”
Hỏi nơi anh ta làm việc, tôi lại chạy đến đó. Đó là một cửa hàng tạp hóa, cái gì cũng bán. Nói với một người trong tiệm, tôi muốn tìm người kia, bà chủ bụ bẫm thấy tôi không mua hàng liền trầm mặt xuống một chút, nói: “Anh ta đi đưa nước.” Lời vừa dứt thì truyền tới tiếng xe máy, một chiếc xe cũ được đặt thêm một giá chở hàng, trên đó mang theo mấy bình nước không đã trở lại.
Trực giác của tôi đoán chính là người đàn ông này. Nhưng người đàn ông này quả thật khiến tôi thất vọng. Tôi cho rằng có thể khiến một nữ sinh thà chết cũng ở lại nơi hẹn hò thì hẳn là một soái ca. Hơn nữa người nam sinh đó hẳn là một người học nghệ thuật, không phải sẽ có dáng dấp tinh tế, tương đối soái khí sao? Nhưng trước mặt tôi là một người mặc đồ lao động, mặt ngăm đen, không tính là béo nhưng cũng tuyệt đối không phải kiểu người mảnh khảnh.
Hơn nữa anh ta thuần thục dỡ các bình nước xuống, nhìn đơn hàng trên mặt bàn, lại đi lấy các bình nước đặt lên trên xe. Cứ như vậy bê từng bình từng bình tới. Tôi không biết nữ quỷ kia thấy màn này liệu có thể sẽ hối hận ngày đó ở nơi đó chờ anh ta?
“Anh tên là xxx phải không?” Tôi hỏi.
Người đàn ông kia chằng lại bình nước thật tốt mới nhìn về phía tôi, hỏi: “Cô là ai? Sao lại biết tôi?”
“Có người muốn gặp anh, là người học cùng anh ngày trước, hy vọng anh có thể đi gặp cô ấy.”
“Bạn học à, không đi!”