Chương
Sau khi cô nói xong, Phạm Nhật Minh đang định nói gì đó nhưng cô đã quay đầu lại nhìn chiếc khuyên tai kia, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, hàm chứa tình cảm đong đầy.
Chẳng biết tại sao, Phạm Nhật Minh luôn cảm thấy có lẽ đối với Nguyễn Khánh Linh, chiếc khuyên tai đó không đơn giản chỉ là di vật mà mẹ cô để lại…
Chẳng mấy chốc đã bắt đầu đấu giá chiếc khuyên tai kia, giá khởi điểm là ba trăm năm chục triệu.
Phạm Nhật Minh giơ tấm bảng trong tay lên: “Ba ngàn năm trăm tỷ.”
Giọng điệu của anh rất thản nhiên, tạo ra cảm giác như đang liếc nhìn chúng sinh trong vô thức.
Chỉ mới lần đầu mà anh đã nâng giá lên gấp mười khiến những thương nhân đang định ra giá phải từ bỏ.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Phạm Nhật Minh.
Đương nhiên bọn họ biết cái vị huyền thoại trong giới kinh doanh này, ba ngàn năm trăm tỷ với anh thì cũng chỉ như một trò chơi mà thôi.
Nhưng chỉ vì một cái khuyên tai mà trả tận ba ngàn năm trăm tỷ, chẳng lẽ tiền rơi từ trên trời xuống à?
Một đám người vừa ghen tị vừa hâm một trong lòng.
Nhưng một giọng nói chợt vang lên: “Năm tỷ.”
Phạm Nhật Minh không thèm nhìn xem ai là người đã nói mà trực tiếp tăng giá: “Mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng.”
“Mười chín tỷ hai trăm năm mươi triệu đồng.”
Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Dường như người đó cố ý muốn tranh giành khuyên tai với anh, cho dù anh ra giá như thế nào thì người đó cũng chỉ tăng thêm có một tỷ bảy trăm năm mươi triệu VNĐ, không nhiều hơn mà cũng không ít hơn, nhưng lại gắt gao đè ép giá của anh, không để anh chốt giá.
Sau mấy lần bị ép giá như thế, cuối cùng Phạm Nhật Minh nhìn về phía giọng nói đó vang lên.
Đó là một người đàn ông mặc âu phục, vẻ ngoài cũng rất bình thường.
Chỉ là người đàn ông đó không nhìn anh, nhưng chỉ cần Phạm Nhật Minh vừa ra giá là anh ta sẽ lại ép giá, giống như là đang làm theo thông lệ vậy.
Phạm Nhật Minh lập tức nhận ra, người đàn ông này chỉ đang mượn danh nghĩa, làm việc cho một người khác.
Giá đấu giá đã nhảy vọt lên tới bảy mươi tỷ VNĐ.
Lúc này, buổi tiệc đấu giá đã trở nên khá hỗn loạn, tầm mắt của mọi người chạy qua chạy lại giữa hai người đàn ông.
Những người kinh doanh đều là người có mắt nhìn, sao lại không nhìn ra chuyện này chứ.
Hai người này rõ ràng là đang ngầm tranh đấu với nhau…
Phạm Nhật Minh đang định giơ tấm bảng trong tay lên tiếp tục đấu giá thì lại bị cô gái bên cạnh đè xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt không dịu dàng như bình thường mà lại hơi lạnh lùng.
“Buông tay.”
“Phạm Nhật Minh, đủ rồi, dừng lại đi, em không cần chiếc khuyên tai đó nữa.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh và nói.
Có lẽ người khác không nhận ra tâm trạng bất ổn của Phạm Nhật Minh, nhưng cô lại biết rất rõ.