Chương
Cửa sổ xe lập tức đóng lại, chiếc xe cũng dần tiến vào màn đêm.
Người đàn ông mặc âu phục kia nhìn chiếc xe dần khuất đi, qua một hồi lâu, anh ta mới đứng thẳng lên và lau mồ hôi trên trán.
Cũng may mà người kia không tăng giá nữa, nếu không thì anh ta thật sự không biết có nên tiếp tục ép giá nữa hay không.
Dù sao chỉ là một chiếc khuyên tai nho nhỏ, nếu tăng giá lên tới ba trăm năm mươi tỷ VNĐ thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục kiên trì hô giá.
Nhưng lỡ như không giành được nó thì chắc chắn cậu chủ… Sẽ không tha cho anh ta.
Người đàn ông hoảng sợ, lại càng cảm thấy may mắn.
Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đã về tới nhà.
Nguyễn Khánh Linh đi tắm trước, sau khi chắc chắn là cô đã vào nhà tắm, Phạm Nhật Minh bèn gọi điện thoại.
“Điều tra người đàn ông đã đấu giá được chiếc khuyên tai vừa nãy cho tôi, đặc biệt là người đứng đằng sau anh ta, tôi muốn biết kết quả trước sáng mai.”
Phân phó xong, Phạm Nhật Minh bèn cúp điện thoại.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía cửa sổ và rơi vào màn đêm yên tĩnh.
Đôi mắt đen tuyền của anh như đang hòa thành một thể với bóng đêm.
Mục đích của người tranh chiếc khuyên tai với anh hôm nay chắc chắn không đơn giản, trừ phi chiếc khuyên tai đó có ý nghĩa gì đó đặc biệt đối với anh ta, nếu không anh ta sẽ không chỉ đơn giản là thích nó mà tiêu tốn tận bảy mươi tỷ VNĐ.
Nhưng chiếc khuyên tai đó là của mẹ ruột Khánh Linh để lại, nói cách khác, đối phương và mẹ ruột Khánh Linh, hay là Khánh Linh có quan hệ gì với nhau?
Trong lúc Phạm Nhật Minh đang suy tư, Nguyễn Khánh Linh đã tắm xong và đi ra khỏi nhà tắm.
Dường như cô chẳng để chuyện vừa nãy trong lòng, im lặng không nhắc tới chuyện khuyên tai.
Cô cười nói với Phạm Nhật Minh như thường ngày: “Anh mau đi tắm đi.”
Sau đó cô lên giường và cầm quyển sách lên đọc rất tự nhiên.
Phạm Nhật Minh đáp một tiếng rồi đi vào nhà tắm.
Sau khi anh đi vào nhà tắm, ánh mắt Nguyễn Khánh Linh hơi bất ổn, cũng không biết là nghĩ tới chuyện gì, hốc mắt của cô chợt rưng rưng nước mắt, nhưng cô lập tức lấy khăn lau đi, không để lại chút dấu vết nào.
Buổi tối, hai người không làm gì như tối hôm qua, Phạm Nhật Minh chỉ ôm cô vào lòng mà không làm gì khác.
Hai người không nói gì, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đêm nay, cả hai đều ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại của Phạm Nhật Minh vang lên, dường như anh không ngủ cả đêm, cho nên tiếng chuông vừa reo là anh lập tức mở mắt, cảm giác người trong lòng mình khẽ động đậy, ưm một cái.
Phạm Nhật Minh để điện thoại về chế độ im lặng, sau đó cẩn thận rút tay về từ đầu cô, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.