Chương
Hai đứa nhỏ trước mặt này khi còn bé thường xuyên đến khu vui chơi, khi đến nhất định sẽ đến ăn kem của ông bà, mỗi lần đều là cô gái nhỏ này mua kem ly hương vani, còn cậu bé kia đều ôn nhu cười nhìn cô.
Thật ra ở khu vui chơi mỗi ngày người đến người đi, sở dĩ bà còn nhớ rõ hai người này chủ yếu là vì vẻ ngoài của bọn họ thật sự quá xuất chúng, lại còn luôn luôn đi cùng nhau.
Hai khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiền lành, không muốn nhớ kỹ cũng khó.
Bà lão nhìn hai người cười cười, cảm khái nói: “Rất lâu rồi không thấy hai đứa…”
Nói xong, bà lại cười hỏi: “Hai đứa bây giờ đã kết hôn rồi chứ?”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì ngẩn người, cô vội vàng khoát tay giải thích: “Không phải đâu bà ơi, bọn con không phải là mối quan hệ như thế.”
“Như vậy sao?”
Bà lão nói, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang, bà tử nhủ: “Bà còn tưởng rằng hai đứa đã ở cùng một chỗ từ lâu rồi…”
“Kem đến đây!”
Lúc này ông lão cũng đã làm kem xong, lúc ông lão đưa kem cho Nguyễn Khánh Linh, nhìn thấy mặt cô, run lên mấy giây, ông nhíu nhíu mày, giống như đang nhớ lại: “Ai da đứa nhỏ này, sao lại nhìn quen như thế?”
Nghe vậy bà lão không nhìn được cười, nói: “Trí nhớ của ông kém quá rồi, hai đứa nhỏ này hồi bé thường xuyên đến chỗ này của chúng ta mua kém đó, chính là hai đứa nhỏ xinh đẹp đó.”
Nghe bà lão nhắc nhở như thế, ông lão cũng nhớ ra rồi.
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt ông sâu hơn rất nhiều, cũng ấm áp hơn.
Hai người nói chuyện phiếm với hai ông bà một lúc rồi rời đi.
Nguyễn Khánh Linh và Mạch Phong Trần đi song song với nhau, cô vừa ăn kem ly trong tay, vừa hâm mộ nói,
Tình cảm của hai người họ thật tốt nhỉ.”
Mạch Phong Trần vẫn cười ôn nhu, anh ta nhìn cô một cái, không nói gì.
Sau này anh ta cũng sẽ làm cho cô có được bộ dạng khiến người ta hâm mộ.
Một lát sau, Mạch Phong Trần thấy chóp mũi cô đỏ bừng, nhưng kem ly trong tay còn chưa ăn xong, anh ta không nhịn được nói: “Nếu không thì đừng ăn nữa, thời tiết như thế này dễ bị cảm lắm.”
Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy lạnh, vừa rồi chính là nhất thời vui vẻ muốn ăn kem, không nghĩ nhiều như vậy.
Cô gật gật đầu.
Mạch Phong Trần tự nhiên đưa tay nhận lấy cây kem trong tay cô, ném vào thùng rác một bên.
Bởi vì cô ăn chậm cho nên kem dính trên tay của cô, Mạch Phong Trần nhìn thấy, anh ta lấy khăn tay ra, gọi Nguyễn Khánh Linh.
“Đưa tay đây.”
Mạch Phong Trần nhìn tay cô, nói.
Nguyễn Khánh Linh lúc này mới chú ý đến trên tay mình dính kem, cô đang chuẩn bị tìm khăn tay để lau thì tay đã bị người đàn ông cầm lấy.