Chương
“Phạm Nhật Minh…”
Cô nhỏ giọng gọi tên của người đàn ông. Mặc dù trong lòng cô có chút chột dạ nhưng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vừa mới tới đây mà đã cởi áo khoác của mình ra để đưa cho cô rồi sao?
Điều này có thể hiện việc anh vẫn còn quan tâm đến cô hay không?
“Nếu đã tỉnh rồi thì đứng dậy đi, đừng ngồi trên mặt đất nữa.”
Phạm Nhật Minh cố gắng đè nén cảm xúc trong mắt mình rồi lạnh lùng lên tiếng.
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ bé của cô lập tức suy sụp, cũng không hề che giấu sự khó chịu trên gương mặt.
Dĩ nhiên là Phạm Nhật Minh cũng nhìn thấy việc này. Nhưng, lúc này anh vẫn cố gắng ép bản thân mình không được tiếp tục mềm lòng, vì thế mà hai người cứ vậy, im lặng đứng nhìn nhau.
Ánh mắt lúc này của người phụ nữ có chút đáng thương. Cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trước kia, chỉ cần Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì cho dù anh có cứng rắn đến mức nào anh cũng sẽ lập tức mềm lòng. Nhưng lần này, sắc mặt của anh lại không hề thay đổi, thậm chí là còn có chút lạnh lùng.
Nguyễn Khánh Linh nhận ra được này, cho nên trong lòng cô không nhịn được mà cảm thấy mất mát.
Quả nhiên, người đàn ông này vẫn còn đang tức giận với cô…
Một lát sau, Phạm Nhật Minh thu ánh mắt lại, anh cũng không nói câu nào với người phụ nữ mà cứ thế quay người, mở cửa xe rồi lên xe.
Nguyễn Khánh Linh thấy thế lập tức cảm thấy có chút gấp gáp. Cô vội vàng nắm lấy cánh tay của người đàn ông rồi nói: “Chuyện tôi lừa gạt anh, còn cả chuyện về Mạch Tiến Hòa nữa… Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”
Khi người phụ nữ dứt lời, động tác của Phạm Nhật Minh cũng dừng lại.
Anh đưa mắt sang nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu đang đứng ở bên cạnh. Hai mắt của cô như lóe sáng, mặc dù hai người đang ở trong tầng hầm tối mịt, nhưng chúng vẫn rất nổi bật.
Người đàn ông không lên tiếng. Anh cứ đứng im mà nhìn Nguyễn Khánh Linh như vậy.
Thực ra, anh đã nghĩ cô gái nhỏ này sẽ chủ động đến tìm anh giải thích mà không phải là tiếp xúc giấu diếm vì người đàn ông khác nữa.
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh cũng không biết phải làm sao. Dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, đầu óc của cô bỗng nhiên choáng váng, cô muốn mở miệng để giải thích nhưng cơ thể khó chịu đến mức khiến cô bất cúi thấp đầu xuống. Có lẽ nếu làm như vậy thì cơn đau đớn của cô mới có thể dễ chịu hơn.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy ánh mắt này của người phụ nữ, anh lại cảm thấy cô chắc chắn là không muốn giải thích với anh.
Cô vẫn muốn bảo vệ Mạch Tiến Hòa, ngay cả khi anh ta không ở bên cạnh cô vào lúc này…
Nghĩ đến chuyện này, lửa ghen tị trong lòng Phạm Nhật Minh lập tức bùng lên như thiêu như đốt. Kể cả sự tức giận và bất mãn mà anh đã cố gắng đè nén khi thấy hai người bọn họ cùng nhau chơi ở sân trước đó lập tức bùng phát.
“Còn không chịu nói sao?”
Giọng nói của người đàn ông đã lạnh lẽo đến cực điểm, cứ như là một giây sau thôi là có thể đóng thành băng rồi.