Chương
Nguyễn Khánh Linh hơi chút xấu hổ, thanh âm không tự nhiên, do dự nói: “… Khi em quay lại chẳng phải đang tức giận với anh sao? Nên… Em tự ăn rồi. Phần còn lại… Em vứt đi rồi.”
“…”
Phạm Nhật Minh nghe được câu trả lời của cô, cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà anh ôm cô hỏi một câu hỏi không liên quan: “Đầu em còn choáng không?”
“Ổn rồi, sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao anh đột nhiên hỏi chuyện này.
Kết quả, cô bị Phạm Nhật Minh ôm xuống giường, anh lấy áo khoác lông vũ từ trong tủ quần áo ra, khoác cho cô. Sau đó, nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, cười mở miệng.
“Đi, bây giờ cùng anh đi ra ngoài, ăn món mà em định mua cho anh.”
Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh ăn mặc đơn giản cùng anh đi vào một cửa hàng thức ăn Nhật, ăn cơm cùng anh.
Lúc chờ món ăn, Nguyễn Khánh Linh chủ động giải thích với Phạm Nhật Minh chuyện Mạch Phong Trần.
“Khi còn bé anh ấy rất quan tâm em. Sau này anh ấy xảy ra chuyện, em buồn rất lâu. Nên lần này biết tin anh ấy trở về, đương nhiên là vui mừng. Nhưng… Em lo anh sẽ hiểu lầm với cả cũng không muốn làm phiền công việc của anh, vậy nên em mới không nói sự thật với anh.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô, đang muốn nói cái gì đó, nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi vào.
Đợi đến khi bọn họ đi ra ngoài, Nguyễn Khánh Linh lại hỏi: “Anh Tiền Hòa trở về Anh, cũng là danh sắp xếp à?”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cho rằng con nhóc này muốn cầu xin anh giúp người đàn ông kia.
Thế nên sắc mặt ngưng lại, chỉ gật đầu không nói gì.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh mà không nhận ra anh đang giận thì thật sự không hiểu tính anh rồi.
Hai người khó khăn lắm mới làm lành, cô cũng không muốn chọc anh mất hứng.
Cô chủ động ghé sát vào người anh nói: “Vốn anh ấy muốn mang tai nghe cho em nhưng xem ra, bây giờ muốn ấy lại tai nghe còn phải chờ không ít thời gian.”
Hành động của Nguyễn Khánh Linh làm cho mặt anh nhẹ nhàng hơn một chút.
Anh hỏi: “Lấy lại khuyên tai? Không phải em đưa cho anh ta sao?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Đương nhiên, đó là di vật mẹ để lại cho em, sao em có thể tùy tiện đưa cho người khác được?”
Câu trả lời của cô gái trong nháy mắt làm Phạm Nhật Minh hết sức hài lòng. Mặt anh không còn nghiêm túc nữa mà còn có chút hứng thú.
Xem ra, ở trong lòng cô nhóc này, cái tên Mạch Phong Trần cũng không có vị trí gì quan trọng như anh tưởng tượng.
Tâm trạng Phạm Nhật Minh tốt lên không còn giận dỗi nữa.
Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh liền gắp thức ăn cho anh, nói: “Anh còn chưa ăn cơm tối, ăn nhiều một chút.”
Phạm Nhật Minh biết buổi tối cô cũng chưa ăn no, chỉ mới một ít đồ ăn nhẹ, không thể no được. Vì thế liền cho cô thêm một cái bát, vớt một ít mì Udon bỏ vào.
“Cùng nhau ăn đi.”
Phạm Nhật Minh nói.