Chương
Khi Trung Huy đến nơi, lúc anh ấy vừa bước vào quán đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Sắc mặt người đàn ông ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt anh ấy đảo xung quanh, mong muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Đỗ Nhã.
Lúc này, người phụ nữ ấy đang ngồi ở bên cạnh quầy bar cùng bạn tốt, cả hai vừa uống rượu vừa vui vẻ đùa giỡn.
Đột nhiên, bạn tốt của cô ấy nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào, ánh mắt cô ấy bỗng sáng lên.
Cô ấy phấn khích kéo tay Lâm Đỗ Nhã, sau đó chỉ vào cửa và nói: “Đỗ Nhã, nhìn này! Người đàn ông đang đứng ở cửa thật đẹp trai!”
Lâm Đỗ Nhã ban đầu không có hứng thú lắm, nhưng khi ánh mắt vô tình quét qua người đàn ông đang đứng ở cửa, cô ấy chợt sửng sốt.
Mặc dù người đàn ông đang đứng ngược sáng, khoảng cách lại có chút xa, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, Lâm Đỗ Nhã đã nhận ra người ấy là ai.
Đó chính là Trung Huy.
Chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ quần áo bình thường màu đen, dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, toát ra một loại hormone khác phái hấp dẫn, điều này thu hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ có mặt ở đây.
Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy xung quanh toàn là những người phụ nữ mê trai, kể cả người bạn tốt đang ngồi bên cạnh mình.
Tuy có chút xúc động nhưng cô ấy vẫn nhớ những gì người đàn ông ấy đã nói đêm qua.
Cô ấy buộc mình phải bình tĩnh lại, để không còn vui vẻ háo hức mà đối mặt với cái bản mặt lạnh giá của ai đó.
Vì vậy, Lâm Đỗ Nhã trực tiếp phớt lờ người đàn ông đang đứng ở cửa, không thèm ra chào đón anh ấy.
Thật ra, ngay từ khi Lâm Đỗ Nhã liếc mắt nhìn Trung Huy, anh ấy đã nhận ra điều này. Anh ấy vốn đã quen với việc người phụ nữ này mỗi khi nhìn thấy anh đều chạy ra chào hỏi, nhưng hôm nay, cô ấy chỉ ngồi nguyên ở đó, thờ ơ liếc nhìn anh mà không thèm di chuyển.
Không chỉ vậy, ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh khiến anh khó chịu mà việc cô ấy ngồi im không có hành động gì, điều này lại càng làm anh ấy cảm thấy khó chịu hơn.
Tuy nhiên, Trung Huy vẫn không thay đổi sắc mặt bước vào trong quán bar.
Anh không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống ở gần cửa, cũng không uống rượu, cứ ngồi yên tĩnh như vậy.
Mặc dù Lâm Đỗ Nhã không đến chào hỏi anh ấy, nhưng sự chú ý của cô ấy vẫn đổ dồn vào người đàn ông này.
Ánh mắt của cô ấy lướt theo tất cả mọi hành động của Trung Huy.
Cô ấy đã nghĩ rằng Trung Huy chỉ tình cờ đến uống rượu. Ai biết rằng người đàn ông này lại đang ngồi đó bất động như một khúc gỗ. Bất cứ khi nào có một người phụ nữ đến gần anh ấy, anh ấy sẽ tự động giữ khoảng cách, phớt lờ những động chạm của phụ nữ, không thèm để ý đến.
Nhìn thấy điều này, Lâm Đỗ Nhã vốn trong lòng đang vô cùng tức giận, hiện tại những tức giận ấy liền biến mất một cách vô cùng thần kỳ.
Xem ra cô ấy không phải là duy nhất, những người phụ nữ khác cũng bị anh ấy từ chối.
Ngay khi Lâm Đỗ Nhã đang chăm chú quan sát Trung Huy, một người đàn ông khác bỗng nhiên bước đến, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh cô.
Vốn dĩ Lâm Đỗ Nhã theo bản năng muốn ngồi dịch sang một bên, nhưng khi nhớ ra Trung Huy vẫn đang ngồi ở đó, cô ấy nhướng mày, tiếp tục ngồi ở vị trí cũ mà không nhúc nhích.