Chương
Không chỉ như vậy mà anh ta còn làm bộ nhìn cổ Hà Tử Ngưng rồi nói: “Thật ngại quá, vừa rồi hơi kích động nên không chú ý lắm.”
“Kích động cái đầu ông nội anh!”
Hà Tử Ngưng tranh thủ thời cơ kéo cao cổ áo của mình lên, che khuất những vết gặm mà Hiên Viên Mình vừa tạo ra, nếu lát nữa để Trần Đức Vinh thấy thì cô ta phải giải thích sao đây?
Cô ta đang muốn mở miệng mắng anh ta, lại nghe thấy tiếng Trần Đức Vinh bên ngoài.
“Tử Ngưng! Em còn ở trong đó không?”
Hà Tử Ngưng bất đắc dĩ, đành nuốt lời trong miệng xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Minh, chỉnh sửa lại cổ áo một lần nữa rồi sau đó đi ra.
“Em ở đây.”
Hà Tử Ngưng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nở nụ cười với Trần Đức Vinh.
Sau đó Hiên Viên Minh cũng theo ra.
Ánh mắt Trần Đức Vinh rơi lên người anh ta, hơi bất ngờ nói: “Cậu cũng ở đây à?”
Hà Tử Ngưng nghe thấy vậy thì nhìn qua, Hiên Viên Minh đã theo cô ta đi ra không biết từ bao giờ.
…
Nếu không phải có Trần Đức Vinh ở đây, chắc chắn Hà Tử Ngưng sẽ tát anh ta đến chết mới thôi.
Rõ ràng anh ta vừa làm chuyện như vậy với mình, bây giờ còn dám đi theo cô ta, có phải sợ người ta không nhìn ra không?
Nhưng dù là như thế nào đi chăng nữa, bây giờ Hà Tử Ngưng không thể để lộ tâm trạng của mình, cô ta chỉ có thể vừa cười vừa giải thích: “Đúng vậy, anh ta đi theo em tới đây, vừa rồi anh đi không lâu thì anh ta đã đến rồi, sau đó bọn em định đi xem ngựa con.”
Nghe Hà Tử Ngưng trả lời như vậy, Hiên Viên Minh cũng chỉ nhìn cô ta rồi cười mà không nói.
Còn ánh mắt của Trần Đức Vinh thì dừng lại mấy giây trên cổ áo được dựng đứng của người phụ nữ, sau đó lại rơi vào bờ môi đỏ bừng của cô ta.
Ngay sau đó anh ta lại cười nói: “Thì ra là như vậy.”
Sau đó Trần Đức Vinh không nói thêm câu nào nữa, thậm chí cũng không nghi ngờ vì sao hai người kia lại đồng thời xuất hiện ở đây.
Cuối cùng Hà Tử Ngưng thầm thở phào một hơi, nhưng điều mà cô ta lo chính là từ sau khi Trần Đức Vinh xuất hiện, Hiên Viên Minh vẫn luôn đi theo cô ta.
Chính miệng cô ta vừa nói với Trần Đức Vinh rằng hai người bọn họ cùng nhau đi xem ngựa con, nếu bây giờ lên tiếng đuổi Hiên viên Minh đi vậy thì chẳng phải những lời vừa là nói dối ư?
Hà Tử Ngưng không còn cách nào khác, đành phải để Hiên Viên Minh đi theo.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác như ánh mắt anh ta như có như không mà nhìn vào cái cổ bị che khuất của cô ta, ánh mắt kia cứ như đang ám chỉ điều gì đó với cô ta.
Sao ánh mắt này của anh ta lại khiến cô có ảo giác mình hai người đang lén lút liếc mắt đưa tình vậy nhỉ?
Hà Tử Ngưng thầm mắng mình nghĩ nhiều, cũng mắng hành vi “điên điên khùng khùng” bàn tay của Hiên Viên Minh.
Ba người quay trở về sân đua ngựa, lúc này Giang Đức đang tìm ba người họ, kết quả thấy cả ba đi cùng nhau, anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, cứ như ngạc nhiên vì sao ba người họ lại ở cùng nhau vậy.
Anh ta hỏi: “Sao tôi vừa đi vệ sinh giải quyết nỗi buồn mà quay về đã không thấy các người đâu vậy? Nhật Minh đâu rồi?”