Chương
Nhưng dẫu sao hai người vẫn là anh em, Hiên Viên Minh giải thích: “Đúng là thế thật, từ đầu bọn tôi cũng không biết cậu ta ở đây, vừa mới đến đã nghe tin cậu ta bị thương, còn đúng lúc ở chỗ này cho nên chạy tới ngay, ngày mai chúng tôi đi rồi.”
Hiên Viên Minh nói xong còn nhìn Giang Đức, trên nụ cười nơi khóe môi là sự khen ngợi.
Mia nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ nhưng Hiên Viên Minh không cho cô ấy cơ hội để nghĩ tiếp, anh ta quay lại nói với Giang Đức: “Giang Đức này, tốt xấu gì cậu cũng nên giới thiệu cho chúng tôi đi chứ?”
“… Được.”
Giang Đức hơi ngạc nhiên đối với cách nói chuyện chuyên nghiệp của Hiên Viên Minh, nhưng so với ngạc nhiên thì anh ta càng mừng rỡ hơn.
Sau khi anh ta giới thiệu mọi người với nhau, Mia lại hỏi: “Vừa rồi các anh đang… Đang nhắc đến Phạm Nhật Minh à?”
Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì hình như chồng của Nguyễn Khánh Linh có tên này, chẳng lẽ ngoại trừ Giang Đức ra, mấy người này cũng quen Phạm Nhật Minh ư?
Hiên Viên Minh gật gật đầu, nói: “Đúng thế. Cô quen anh ta à?”
“Đúng thế!”
Mia cũng gật đầu theo, không hiểu sao tầm mắt của cô ấy lại rơi xuống người phụ nữ duy nhất nãy giờ vẫn luôn im lặng, vừa rồi Giang Đức đã giới thiệu rồi, cô ta tên là Hà Tử Ngưng ư?
“Các anh đều là bạn của anh ta à?”
Hiên Viên Minh lại gật đầu tiếp: “Không chỉ như vậy, chúng tôi đã chơi từ nhỏ tới lớn, ban đầu chúng tôi hẹn nhau đi đến trường đua ngựa, kết quả chị dâu lại bỏ về đột ngột, anh ta không thèm nói nhiều đã đuổi theo.”
“Cũng may bình thường bọn tôi thấy anh ta tình tứ nhiều rồi, bằng không lại phải ăn thêm cơm chó nữa…”
Hiên Viên Minh còn đang huyên thuyên về chuyện giữa Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Lúc này, ánh mắt của Mia lại như có như không nhìn vào mặt Hà Tử Ngưng.
Cùng là phụ nữ, cho nên không hiểu tại sao cô ấy cứ cảm thấy người phụ nữ tên Hà Tử Ngưng kia đang tức giận nhỉ? Chẳng lẽ là đang ghen với Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ư? Vả lại bọn họ đã chơi từ nhỏ tới lớn với nhau, thế đó chẳng phải là bạn thân từ bé à à?
Nghe tới đây, Mia bèn cười cười ngắt lời Hiên Viên Minh: “Thật ngại quá, tôi đi vào phòng vệ sinh một lát, các anh cứ nói chuyện đi.”
Đến cửa phòng vệ sinh, Mia lập tức lấy di động ra gọi điện cho Nguyễn Khánh Linh.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết, chắc chắn cái người tên Hà Tử Ngưng kia có thứ tình cảm nào đó vượt mức tình bạn với Phạm Nhật Minh, hơn nữa hai người còn là bạn thân từ bé.
Mà cái cô Nguyễn Khánh Linh kia lại không để bụng đến chuyện này, tuy rằng với thái độ của Phạm Nhật Minh đối với cô mà nói, muốn anh phát sinh quan hệ với Hà Tử Ngưng thì đó là chuyện không bao giờ xảy ra, nhưng cũng không chắc chắn hoàn toàn được, dù sao trên thế giới này hiếm có tên đàn ông nào không đi ăn vụng, càng ngày loại đàn ông đó càng ít.
Mà Nguyễn Khánh Linh lại là chị em cùng cha khác mẹ với mình, chắc chắn cô ấy phải báo với cô một câu.
Nguyễn Khánh Linh còn chưa tới trại điều dưỡng, tạm thời cô ở lại một khách sạn, sau đó chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, trông thấy dãy số trên điện thoại, cô tỏ ra hơi nghi hoặc.