Chương
Bởi vì đúng dịp Mạch Phong Trần làm việc ở ngay gần đó cho nên anh ta còn đến sớm hơn Nguyễn Khánh Linh, nhưng cũng không sớm hơn bao nhiêu.
Khoảng gần trưa Nguyễn Khánh Linh đến viện điều dưỡng, cô gặp Mạch Phong Trần ở cửa.
Lúc này người đàn ông đó đang tựa vào xe, dáng người cao ngất thon gầy, khuôn mặt anh ta vẫn đẹp trai nho nhã như thường ngày.
“Anh Phong Trần!”
Nguyễn Khánh Linh cười kêu anh ta một tiếng, lúc này Mạch Phong Trần mới nhìn thấy cô.
Lúc đầu anh ta đang xem bưu kiện vừa nhận được, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng đầy vẻ âm u, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của Nguyễn Khánh Linh, anh ta lập tức ngẩng đầu, trên mặt đã lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Em đến rồi đấy à!”
Mạch Phong Trần đi về phía Nguyễn Khánh Linh.
Lâu rồi anh ta chưa gặp mặt cô bé này, một chút xíu rét lạnh trong lòng kia dần dần bị hòa tan.
“Không ngờ anh còn đến sớm hơn em.”
Nguyễn Khánh Linh nói: “Vậy chúng ta đi vào đi thôi.”
“Được!”
Thật ra thì trong viện dưỡng lão rất vắng vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh đi tới nơi này, cô mới đi vào bên trong lập tức cảm thấy có một luồng không khí mục nát ập vào mặt.
Mặc dù nơi này được quét dọn rất khô ráo và sạch sẽ, cũng không có mùi gì lạ, nhưng mà loại không khí mục nát này cũng không phải là do hoàn cảnh mục nát mà là một loại cảm giác hết sạch hy vọng bởi vì già đi và mạng sống dần dần biến mất.
Nguyễn Khánh Linh không kiềm được nhíu mày một cái, sao bà nội có thể ở trong hoàn cảnh này được chứ?
Khi hai người xuất hiện trước mặt dì Hoa, lúc đầu bà ấy ngạc nhiên và mừng rỡ rồi sau đó lại nhìn chằm chằm vào Mạch Phong Trần nhìn một lúc lâu, trên mặt có vẻ chần chờ và không xác định.
“Cô chủ! Vị này là…”
Thật ra thì trong lòng dì Hoa cũng phỏng đoán một chút, nhưng mà kể từ khi tai nạn năm đó xảy ra, bà ấy thật sự có chút không dám nhận người đàn ông trước mặt này.
Nguyễn Khánh Linh cười nói: “Dì Hoa! Anh ấy chính là anh Phong Trần.”
Cô cũng biết là dì Hoa chỉ không dám xác định mà thôi.
Quả nhiên một giây kế tiếp trên mặt dì Hoa lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, bà ấy hỏi: “Hóa ra thật sự là cậu Phong Trần! Nhưng mà không phải trước kia…”
Bà ấy vẫn chưa nói hết câu nhưng mà cả hai người đều hiểu là bà ấy muốn nói gì.
Mạch Phong Trần giải thích: “Tôi vẫn sống sót sau sự cố.”
“Vậy thì đúng là may mắn!”