Chương
Lúc này người đàn ông trước mặt chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo được bẻ lên lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay, không biết lý do gì mà trên cằm anh nhô ra ít râu, kiểu tóc cũng có chút rối, có mấy sợi tóc đen rơi xuống che mắt anh.
Chưa bao giờ Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh như vậy.
Nhưng mà cô cảm thấy khó hiểu là lúc này người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác vô vùng hấp dẫn, lại không giống với vẻ lạnh lùng hời hợt trong những ngày qua mà ngược lại là vẻ đẹp góc cạnh như những anh chàng Âu Mỹ.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh cũng biết rõ rằng lúc này mình không nên si mê như vậy, nhưng mà cô không khống chế được chính bản thân mình…
Phạm Nhật Minh thấy lúc này mà người phụ nữ trước mặt lại nhìn mình rồi sững sờ, vẻ mặt anh đầy vẻ bó tay, trong lòng vừa tức vừa không biết làm sao nhưng mà lại không đành lòng nói nặng với cô, chỉ có thể lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa: “Chuyện ngoài kia là thế nào? Tại sao em và anh ta lại cùng nhau xuất hiện ở nơi này, em nhanh cho anh một lời giải thích!”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mới tỉnh táo khỏi sức hút từ sắc đẹp của người đàn ông trước mặt.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Phong Trần…” Nguyễn Khánh Linh vừa mới lên tiếng đã bị ánh mắt của người đàn ông này dọa sợ.
Cô lập tức vội vàng sửa lời: “Hai ngày trước Mạch Phong Trần vừa mới về nước, anh ta nói muốn đem trả khuyên tai lại cho em, đúng lúc anh ta ở gần đây cho nên bọn em đã hẹn gặp nhau ở chỗ này, không phải như anh nghĩ đâu, anh ta cũng không có ý gì khác, anh ta chỉ muốn trả khuyên tai lại cho em mà thôi.”
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh đã biết nguyên nhân làm Mạch Phong Trần bị buộc trở về nước Anh lúc trước cho nên cô lo lắng rằng Phạm Nhật Minh sẽ làm ra chút chuyện khác tổn thương Mạch Phong Trần cho nên theo bản năng muốn giải bày cho Mạch Phong Trần.
Nhưng mà điều Phạm Nhật Minh không muốn nghe thấy nhất chính là cô biện giải cho Mạch Phong Trần, hết lần này tới lần khác lúc này người phụ nữ trước mặt nói câu nào cũng đều biện giải cho anh ta.
Nguyễn Khánh Linh cũng nhanh chóng cảm giác được không khí trong phòng càng ngày càng lạnh, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết là không ổn rồi!
Hình như Phạm Nhật Minh càng ngày càng tức giận.
Nguyễn Khánh Linh nói đến đây lại không dám nói tiếp nữa, cô lo lắng là bây giờ mình càng nói nhiều càng lộ nhiều sai sót…
“Phạm Nhật Minh…” Nguyễn Khánh Linh dè dặt nhìn Phạm Nhật Minh rồi gọi anh một tiếng. Người đàn ông nhìn cô, bây giờ cảm xúc của anh nói cho anh là mình nên nổi giận mới đúng, cho dù giữa cô bé này và Mạch Phong Trần không có gì nhưng mà hành động khắp nơi biện giải cho anh ta của cô thật sự làm anh vô cùng tức tối.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác trong đôi mắt trong veo của người phụ nữ này lại lóe lên những tia sáng ngây thơ vô tội dập tắt phần lớn lửa giận của anh.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh vẫn kiềm chế cảm xúc muốn ôm cô vào lòng, anh tiếp tục mặt lạnh không nói lời nào. Dù thế nào đi nữa hôm nay anh cũng phải để con bé này nhớ thật kỹ mới được, nếu không lúc nào cô cũng có thể ngoặc khuỷu tay về phía Mạch Phong Trần.
Thật ra thì Nguyễn Khánh Linh cũng đang âm thầm quan sát phản ứng của Phạm Nhật Minh, dước đại đa số tình huống, chỉ cần cô mềm giọng một chút là anh sẽ lập tức không tức giận nữa, nhưng mà tại sao lần này cô đã vô cùng mềm nhũn mà trông dáng vẻ của anh vẫn đang rất tức giận thế này?
Chẳng lẽ là cô đã dùng chiêu này với anh quá nhiều cho nên hết tác dụng rồi? Trong lòng Nguyễn Khánh Linh âm thầm suy nghĩ, con ngươi hơi đảo một chút, cô quyết định thay đổi chiến lược.
Rốt cuộc lý do khiến Phạm Nhật Minh tức giận vẫn là bởi vì lần này mình và anh Phong Trần cùng nhau đến thăm bà nội cho nên anh ghen, cần phải an ủi một người đàn ông đang ghen…