Chương
Nguyễn Khánh Linh nhét khăn tắm vào trong tay anh, gương mặt vừa mới hạ nhiệt của cô lại lập tức đỏ bừng lên lần nữa.
“Anh… Anh nhanh mặc quần áo rồi ra ngoài, mọi người đang chờ anh ăn cơm…”
Nguyễn Khánh Linh cúi đầu, vừa nói xong câu đó đã xoay người chạy đi, không cho Phạm Nhật Minh có cơ hội trả lời.
Hai người đều là vợ chồng già rồi, thế mà cô nhóc này vẫn còn hay thẹn thùng.
Phạm Nhật Minh cười, anh cũng không đuổi theo cô, chỉ nói: “Trên xe anh có quần áo để thay, em đi lấy cho anh.”
“…”
Nguyễn Khánh Linh đi lấy đồ cho anh thay, cũng may lần này Phạm Nhật Minh không làm ra hành động nào khác người.
Anh chỉ thành thật mặc quần áo, có điều ánh mắt vẫn như có như không nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô thấy hơn ngượng ngùng nhưng rồi lại cảm thấy mình không có tiền đồ, cả hai đã ở bên nhau lâu như vậy thế mà cô rất dễ bị anh chọc đến thẹn.
Không được, cô không thể xấu hổ để Phạm Nhật Minh có cơ hội chế giễu…
Vì thế Nguyễn Khánh Linh chỉnh lại tóc bên tai, dùng tóc che lại tâm trạng ngượng ngùng xấu hổ lúc này, ngay khi cô định nói thì có một bàn tay ấm áp đặt lên.
“Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm.”
Phạm Nhật Minh nắm tay dẫn cô đi ra ngoài.
Nguyễn Khánh Linh vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào, cô trộm nhìn gương mặt anh, phát hiện lúc này khóe miệng anh đang cong lên, tâm trạng dường như rất là tốt…
Thấy anh cười, Nguyễn Khánh Linh cũng nhịn không được mà cười, cô chỉ cảm thấy giống như trên trái tim mình là mật, rất ngọt ngào.
Hai người tay trong tay đi đến nhà ăn, vừa lúc dì Hoa đang bày đồ ăn vừa được hâm lại lên bàn.
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh có thói quen được anh nắm tay nên cô không tự chủ được đi sát bên cạnh anh.
Vì thế, khi hai người xuất hiện, nghiễm nhiên là dáng vẻ vợ chồng ngọt ngào.
Mạch Phong Trần chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, anh ta híp mắt lại, oán hận ngập tràn trong đáy mắt, đồng thời còn có một loại cảm xúc không phục và khó tin.
Cho dù anh ta không muốn thừa nhận nhưng lúc này không thể không thừa nhận, lúc Nguyễn Khánh Linh là Phạm Minh Nhật đứng chung một chỗ trông cả hai xứng đôi đến chói mắt!
Khi bà Nguyễn nhìn thấy hai người, trên mặt bà ấy rất vui vẻ.
Lúc trước bà Nguyễn còn lo anh sẽ coi thường Khánh Linh, nhưng mà bây giờ bà Nguyễn thấy được cảnh này đã thấy rất yên tâm.
“Các cháu đến đây ngồi đi.”
Bà Nguyễn nói, giọng nói của bà Nguyễn đã thân thiết hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Đáng lẽ lúc đầu Nguyễn Khánh Linh ngồi giữa bà Nguyễn và Mạch Phong Trần, nhưng lần này Nguyễn Nhật Minh lại kéo cô qua ngồi ở hai chỗ trống cạnh nhau, dứt khoát trực tiếp không để cho cô có cơ hội đi.
Nguyễn Khánh Linh đã sớm quen với tính cách bá đạo của anh, vì thế chỉ cười cười để mặc anh.
Trên bàn cơm, bà Nguyễn sẽ thường nói vài câu với Nguyễn Khánh Linh.