Chương
Cô vừa mở mắt, vẫn còn mơ màng thì thấy Phạm Nhật Minh đã quần áo chỉnh tề đứng ở đầu giường đang đưa mắt nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh giật mình một cái, trạng thái say ngủ cũng dần biến mất.
“Anh đang làm gì thế?”
Phạm Nhật Minh lên tiếng: “Thừa lúc không khi trên núi vô cùng trong lòng, mau đi thôi. Chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng.”
Nghe thấy thế, Nguyễn Khánh Linh nhíu mày, cô lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Tối hôm qua ngủ trễ vì thế bây giờ cô hoàn toàn không thể dậy nổi, hơn nữa hai chân của cô đang vô cùng đau nhức, khiến cô kiên trì ngồi ngây ngốc trên giường như thế.
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng kéo chăn lên trùm đầu, buồn bực trả lời lại: “Em không đi đâu.”
Phạm Nhật Minh thấy dáng vẻ kia của cô nhóc thì chỉ cảm thấy trông cô vô cùng buồn cười.
“Em mau đứng dậy tập thể dục một chút đi. Nhìn cơ thể em yếu ớt như thế nào. Tối hôm qua anh mới chỉ làm có mấy lần thế mà em đã không ngừng cầu xin tha thứ?”
Phạm Nhật Minh nhanh chóng đưa tay kéo Nguyễn Khánh Linh ra khỏi chăn, Nguyễn Khánh Linh có thể nghe thấy hết những gì mà anh vừa nói, vẻ mặt cô đỏ bừng lên.
Sau khi bị kéo ra khỏi chiếc chăn ấm áp kia, cô lại chui vào lòng người đàn ông, theo bản năng lên tiếng nũng nịu: “Chân của em đau…”
Phạm Nhật Minh ôm cô gái nhỏ mềm mại này vào lòng khiến cả người anh cũng nhanh chóng mềm nhũn ra.
Anh đưa tay sờ cằm của người phụ nữ, sau đó nâng mặt của cô lên, nhìn cô hỏi: “Em thật sự bị đau chân sao?”
Nguyễn Khánh Linh vì muốn chứng minh rằng chân mình đang vô cùng đâu, cô vểnh miệng nói: “Anh đã quen hết những gì mà mình đã làm tối qua sao?”
Tối hôm qua, anh đã ghé vào tai cô nói về những chuyện liên quan tới việc trên giường kia.
Nếu anh không đổi tư thế mới gì đó thì bây giờ cả người cô cũng không đau nhức tới mức không thể xuống giường vận động được như thế nào.
Phạm Nhật Minh nghe thấy lời nói của Nguyễn Khánh Linh thì ngẩn ra một lúc, cuối cùng anh chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt khi nhìn cô vô cùng cưng chiều. Anh nhanh chóng để người phụ nữ vào trong chăn một lần nữa, sau đó đắp mền lại cho cô: “Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, anh đi tập thể dục một chút.”
“Vâng…”
Nguyễn Khánh Linh mơ màng trả lời một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Phạm Nhật Minh thật sự vô cùng thích khi thấy dáng vẻ mơ ngủ buổi sáng của cô, anh cúi người xuống hôn trán cô một cái, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Khánh Linh có cảm giác rằng mình đã ngủ rất lâu thế nhưng không ngờ khi cô tỉnh lại thì Phạm Nhật Minh vẫn chưa về. Nói cách khác cô vẫn chưa ngủ được bao lâu.
Lúc cô xuống giường, hai chân cô trở nên mềm nhũn khiến cô suýt ngã, vì thế trong lòng cô thầm mắng Phạm Nhật Minh một câu.
Lúc Nguyễn Khánh Linh rửa mặt xong trở ra thì vừa khéo gặp được Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Trên người bà ấy vẫn còn đeo tạp dề, khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh bước ra thì cười lên tiếng: “Cô chủ, đúng lúc thế, tôi đang định gọi cô xuống dùng bữa.”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Khánh Linh cũng cười, nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Thế nhưng Mạch Phong Trần không có ở đây, bà Nguyễn cũng không có ở đây.