Chương
“Bạn yêu à, bạn thật thà quá rồi.”
Rõ ràng nếu cô nói với Phạm Nhật Minh một tiếng thì có thể giải quyết chuyện này rồi, sao cứ thích làm khó cho bản thân như vậy chứ?
Nguyễn Khánh Linh than thở: “Thực ra cũng tại trước đây tớ không suy nghĩ cẩn thận. Cảm thấy việc viết lách vô cùng thoải mái, dễ dàng, có thể trang trải cuộc sống dựa vào tiền nhuận bút. Nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi. Tớ rất cần tiền. Nhất định không thể tiếp tục sống như trước đây được nữa.”
Lăng Huyền suy nghĩ một lúc rồi gửi qua mấy câu.
“Khánh Linh à, tớ nghĩ cậu nên thử sức với lĩnh vực chuyên môn của mình, như việc cậu lấy chuyện viết lách làm lời vậy đó, cậu có thể gọi điện đến tạp chí đó và hỏi xem họ có tuyển biên tập viên và tác giả chính thức không.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, mây mù trong đầu óc Nguyễn Khánh Linh như được xua tan, cô lại nhìn thấy ánh sáng rồi!
Đúng! Bên tạp chí nhất định sẽ cần tác giả chính thức, vì cô đã viết cho bên đó lâu như vậy rồi, vậy vì sao không xin lên chính thức chứ ?
“Lăng Huyền à! Cậu thực sự là ngôi sao nhỏ may mắn của tớ!. Chỉ cần một lời nói đã đánh thức tớ khỏi cơn mơ rồi! Hôn một cái! Moa moa…”
Sau khi vấn đề được giải quyết, Nguyễn Khánh Linh quá đỗi vui mừng, vì vậy cô đã gửi một đoạn voice chat qua cho Lăng Huyền.
Nhưng vào ngay lúc này, Nguyễn Khánh Linh không biết rằng Phạm Nhật Minh tình cờ đi ngang qua khu vườn và anh nghe đã thấy lời nói của cô vui vẻ như thế nào.
Anh không khỏi nhíu mày, cảm thấy không vui.
Mặc dù biết Nguyễn Khánh Linh đang nói chuyện phiếm với Lăng Huyền, nhưng anh vẫn cảm thấy bất mãn không thể giải thích được.bg-ssp-{height:px}
Cô là con gái, sao có thể hôn người khác một cách công khai như vậy. Cho dù là con gái với nhau cũng không thể tùy tiện như vậy.
Phạm Nhật Minh muốn đi mắng Nguyễn Khánh Linh vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Vốn là người phụ nữ kia đã có nhiều điều oán trách với anh, nếu bây giờ anh đi qua đó, e rằng cô sẽ càng thêm khó chịu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh gọi hỏi Tạp chí Hương Xuân, họ nói vẫn đang tuyển dụng nên cô quyết định đi phỏng vấn.
Tạp chí mà cô phỏng vấn có tên là Tạp chí Hương Xuân, có hoạt động rất tốt trong ngành ở Việt Nam, có quy mô lớn và được độc giả đánh giá cao về chất lượng và độ uy tín.
Lúc đi đến cửa trụ sở, Nguyễn Khánh Linh có chút căng thẳng, vì vậy cô hít sâu một hơi một hơi rồi mới đi lên.
Đầu tiên cô đến quầy lễ tân để hỏi tầng của bên tổng biên tập, sau đó mới lên tầng.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, sau khi Nguyễn Khánh Linh ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy bên trong một cảnh nhộn nhịp, người ra kẻ vào, dường như không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.
Nỗi lo lắng trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại dâng lên, sau khi hít sâu một hơi, cô tìm một nữ biên tập viên hỏi: “Chào chị, tôi đến đây phỏng vấn. Xin hỏi văn phòng tổng biên tập ở đâu vậy?”
Không biết vì sao, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy nữ biên tập viên nhìn tới nhìn lui cô một lúc, rồi trên mặt mới nở ra một nụ cười tiêu chuẩn, chỉ chỉ phương hướng: “Ở đằng kia.”
Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi rồi, nữ biên tập viên lắc đầu, vẻ mặt mang theo vài phần tiếc nuối, quay đầu nói chuyện phiếm với nam biên tập viên bên cạnh.