Chương
Cuối cùng anh cũng động đậy, nhưng mà nhìn cảnh sát cao to một lúc anh mới rời đi.
Chẳng hiểu sao bị Phạm Nhật Minh nhìn, David thấy sau lưng lành lạnh.
Anh ta nhịn không nổi nhún vai xua lạnh nghĩ thầm thật kì lạ.
Thế nhưng David trở lại bình thường tất nhanh, anh nói lại toàn bộ chuyện của Khánh Nga cho Khánh Linh.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh càng nặng nề, cô hỏi: “Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
David nói: “Đi theo tôi.”
Sau đó, anh dẫn Khánh Linh tới phòng tạm giam Khánh Nga.
Khánh Linh hỏi: “Tôi có thể nói chuyện một mình với cô ấy không?”
David do dự nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh mở cửa giúp Khánh Linh, bên trong có hai cảnh sát đang trông Khánh Nga, cô ta cúi đầu không nhìn thấy mặt. Nghe tiếng cửa mở cố ta giật mình ngẩng phắt lên.
Khi nhìn thấy Khánh Linh, gương mặt Khánh Nga xuất hiện rất nhiều thần thái khác nhau.
Xấu hổ, tự ti, ghen tị, tức giận,…
Cô ta gào lên với David: “Đuổi chị ta cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy chị ta!”
Nguyễn Khánh Nga bỗng hành động mất kiểm soát, ngay lập tức hai viên cảnh sát sau lưng đè tay ấn đầu cô ta lên bàn, lạnh lùng nói: “Xin cô hãy bình tĩnh.”
Sau một lúc Khánh Nga dần dần bình tĩnh lại nhưng cô không nhìn Khánh Linh.
Khánh Linh nhìn người phụ nữ trước mắt gần như không nhận ra, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
David ra hiệu cho hai cảnh sát kia nói: “Hai cậu ra ngoài này với tôi.”
Lúc đầu hai người kia còn do dự nhưng mà David là cấp trên bọn họ chỉ có thể nghe lệnh đi theo anh ra ngoài.
Chờ khi họ đi hết rồi Khánh Nga bỗng lên tiếng, ánh mắt cô ta căm thù nhìn chằm chằm Khánh Linh nói: “Nguyễn Khánh Linh, tôi biết chị đến xem chuyện cười của tôi! Nếu chị đã xem xong rồi có thể cút đi không!”
Bị Khánh Nga chửi vào mặt như vậy Khánh Linh nhăn mặt.
Cảm xúc trong giọng nói cô cũng thay đổi, hỏi vấn đề không hề liên quan: “Sao cô không muốn lấy căn hộ kia?”
Nghe thế Khánh Linh cười khỉnh một tiếng: “Hứ! Ai cần sự bố thí của chị!”
“Cô cho rằng tôi muốn giúp cô à? Không phải vì bà nội không muốn thấy cô chịu khổ dặn dò tôi thì những chuyện mà trước đây cô làm với tôi cô nghĩ là tôi bị ngu hay sao mà còn giúp cô?”
Nghe tới bà nội Khánh Nga sắc mặt khó coi, trông như vừa ăn phải nhặng ruồi vậy.
Cô ta nhíu mày không lên tiếng.
Khánh Linh không muốn ở cùng cô ta lâu thêm nói thẳng: “Tôi đã biết tình hình của cô rồi, cứ phối hợp điều tra cho tốt tôi sẽ mời luật sư giỏi tới cho cô, chỉ cần có chứng cứ xác nhận cô tự vệ là được.”
Nói xong cô quay người rời đi, trước khi ra khỏi phòng lại quay đầu nói với Khánh Nga, giọng nói nặng nề: “Nguyễn Khánh Nga, cô từ trước tới nay đã hại bao người? Giờ bố cô còn đang nằm trên giường bệnh, bà nội cũng đang bệnh nặng vẫn quan tâm cô, coi như tôi xin cô hãy làm việc mà một con người nên làm đi, tự trông bản thân cho tốt đừng khiến người khác lo lắng.”