Chương
Phạm Nhật Minh nhàn nhạt gật đầu không nói gì thêm, anh trực tiếp dẫn theo Nguyễn Khánh Linh rời khỏi phòng bệnh.
Hà Thanh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nụ cười trên miệng tan đi.
Bỗng nhiên cô ta sờ bụng của mình với nét mặt cô đơn, không biết cô ta suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi sắc trời tối xuống, trong phòng bệnh cũng không có ai tới.
Hà Thanh bật cười một tiếng, không biết là cô ta đang cười nhạo Phạm Thiên Hoàng hay là đang cười nhạo chính mình.
Ngay lúc cô ta vừa mới nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị dùng sức đạp ra, cô ta trực tiếp bị bừng tỉnh.
Hà Thanh cau mày ngồi dậy nhìn người tới.
Là Phạm Thiên Hoàng.
Người đàn ông bước đi lung la lung lay, còn chưa tới gần Hà Thanh là cô ta đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.
Anh ta đã uống say.
Phạm Thiên Hoàng đi đến bên giường của Hà Thanh, bỗng nhiên anh ta quăng một tấm giấy đã bị vò nhăn nhúm lên người cô ta.
“Ly hôn! Nhanh ký tên cho ông đây! Không thì ông đây giết chết cô!”
Lúc Phạm Thiên Hoàng nói lời này, anh ta xiết chặt nắm đấm, hình như sẽ ra tay mọi lúc.
Sắc mặt Hà Thanh càng âm u hơn, cô ta trực tiếp ném tấm giấy vào thùng rác lạnh giọng nói: “Anh đừng uống rượu say rồi đến chỗ tôi quậy, không phải chúng ta đã nói qua chờ qua tiệc mừng thọ của ông nội rồi mới ký sao?”
Nghe vậy Phạm Thiên Hoàng ngẩn người.
Hình như anh ta đã nói chuyện này với cô ta.
Vừa rồi anh ta uống rượu với An Mai ở quán bar có uống thêm hai ly, cộng thêm cô ả lại khóc lóc kể lể vài câu ở bên tai mình. Anh ta lập tức máu dồn lên não, lại thêm trước đó ông nội gọi điện thoại cho anh ta để anh ta đến bệnh viện thăm Hà Thanh.
Cho nên anh ta đã trực tiếp chạy tới.
Nhưng bây giờ anh ta có chút tỉnh táo lại, hình như lúc ấy quả thực bọn họ đã nói xong là sau tiệc mừng thọ của ông nội sẽ ly hôn.
Mặc dù chuyện trước đó Hà Thanh làm tổn thương Nguyễn Khánh Linh khiến ông nội rất thất vọng về cô ta. Nhưng cuối cùng quan hệ của hai người vẫn bày ở đấy, nếu đến lúc đó để ông nội biết anh ta và người phụ nữ này ly hôn chỉ là vì cưới một người phụ nữ ở quán bar.
Ông nội không đánh gãy chân anh ta mới là lạ.
Vả lại Phạm Thiên Hoàng tin tưởng ông cụ Phạm thật sự có thể làm được chuyện này.
Cho nên ít nhiều anh ta vẫn kiêng dè ông cụ Phạm.
Phạm Thiên Hoàng hừ lạnh một tiếng nói câu tiếp theo: “Hừ, tốt nhất cô hãy biết điều một chút cho tôi! Đừng lại giở trò xấu gì sau lưng!”
Nói xong lời này, người đàn ông nghênh ngang rời đi, anh ta hồn nhiên không nhận ra ánh mắt sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo.
Từ lúc Phạm Thiên Hoàng bước vào cho đến sau khi anh ta rời đi, từ đầu đến cuối Hà Thanh đều không nhắc đến chuyện mình mang thai…