Chương
Anh nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ nằm lì ở trên giường chợt mỉm cười, anh bước lên giường ôm cô vào trong lòng.
Cả người cô lông xù mềm nhũn, cảm xúc tốt vô cùng.
Phạm Nhật Minh gần như không muốn buông cô ra.
Nguyễn Khánh Linh cũng rất nhu thuận, cô nằm ở trong ngực người đàn ông, nhưng mà cô vẫn đang chơi điện thoại di động của mình.
Phạm Nhật Minh thấy sự chú ý của cô đều trên điện thoại di động, anh nghi ngờ hỏi: “Em đang xem gì thế?”
“Em đang chuẩn bị quà mừng thọ cho ông nội.”
Nguyễn Khánh Linh vẫn không nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Phạm Nhật Minh rất không vừa lòng với thái độ qua loa của người phụ nữ, anh đưa tay nâng cằm của cô lên nói: “Chuyện này không cần em quan tâm, anh đã chuẩn bị xong.”
“Anh chuẩn bị xong rồi à?”
Nguyễn Khánh Linh sợ hãi thán phục hành động quá nhanh chóng của anh.
Người đàn ông gật đầu, anh nhìn thấy nét mặt của gái nhỏ bây giờ, anh còn tưởng rằng cô muốn khen mình. Ai ngờ không đầy một lát sau cô lại cúi đầu nhìn điện thoại di động nói: “Không được, em vẫn muốn tự mình chuẩn bị một phần cho ông nội, đây là tấm lòng thành của em, không thể mượn tay người khác.”
“…”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dạng này của người phụ nữ, anh cười bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi, cô đã có sức để làm những chuyện này, vậy để cô đi làm đi.
Không đầy một lát, Nguyễn Khánh Linh lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh định tặng cho ông nội thứ gì thế?”
“Đồ uống trà.” Phạm Nhật Minh nói.
“Anh cũng tặng đồ uống trà à?”
Nguyễn Khánh Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cô lại chu môi nói: “Anh và em cùng nhau suy nghĩ đi, nếu anh đã tặng đồ uống trà, vậy em không thể tặng nữa, em nên tặng thứ gì thì được?”
Cô lẩm bẩm nói rồi lại cúi đầu lướt điện thoại di động của mình.
Phạm Nhật Minh nhìn điện thoại di động của cô một cái.
Anh phát hiện người phụ nữ này đang gõ từ khóa tìm kiếm “Quà mừng thọ của ông cụ thích thư pháp thì nên tặng gì?” trên mạng.
Phạm Nhật Minh cảm thấy cô ngây thơ đến có chút đáng yêu.
Anh nói: ” Em có thể tặng một bộ bút mực giấy nghiên.”
Nghe vậy, ngón tay Nguyễn Khánh Linh dừng một chút, cô suy nghĩ một hồi lại cảm thấy đề nghị của Phạm Nhật Minh không tệ. Thế là cô lại lên shopee lục soát bút mực giấy nghiên.
Thế nhưng cô nhìn tới nhìn lui, cô luôn cảm thấy những món đồ nọ không có gì đặc biệt, vả lại còn có rất nhiều hàng giả.
Nguyễn Khánh Linh xem trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn để điện thoại di động xuống. Cô nhíu mày nghĩ đến mình có quen biết ai sưu tầm những món đồ này, tốt nhất có thể có một bộ đồ cổ bút mực giấy nghiên càng hay.
Bởi vì cô cảm thấy những ông cụ như ông cụ Phạm đều có yêu thích cất giữ đồ cổ.
Không đầy một lát, thật đúng là để cô nhớ đến một người.