Chương
Sau đó Phạm Nhật Minh giao Nguyễn Khánh Linh lại cho Trần Hữu Nghị, anh nói với người phụ nữ: “Em cứ ngồi ở bên cạnh cậu ta, trước khi anh quay lại, em không được đi đâu hết, có biết không?”
“Vâng.” Nguyễn Khánh Linh rất ngoan.
Phạm Nhật Minh cũng rất hài lòng, anh đứng dậy đến quầy lấy rượu.
Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh muốn hỏi Trần Hữu Nghị một chút chuyện liên quan tới anh ta và Lăng Huyền, nhưng cô lại cảm thấy bây giờ không phải là lúc nên hỏi chuyện này.
Thế là cô tùy ý tìm đề tài hỏi: “Anh Nghị, anh có biết mấy loại sách về thư pháp dân gian không? Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của ông nội, tôi dự định tặng cho ông ấy một phần quà.”
Nghe vậy, Trần Hữu Nghị cười nói: ” Vậy xem như cô hỏi đúng người rồi, bác cả của tôi làm về mặt này đó, tôi có thể giúp cô hỏi một chút.”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong mới hăng hái hỏi tiếp: “Bác cả của anh tên là gì thế?”
“Trần Quốc Công.”
Trần Quốc Công ư?
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không thể nào hiểu rõ thư pháp, nhưng cô vẫn biết Trần Quốc Công này. Bởi vì lúc trước cô có hỏi thăm với Trần Quốc Nam, ông có đề cập tới mình hâm mộ mấy người, tên của Trần Quốc Công nằm ở giữa.
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ, có lẽ cô có thể cần một bộ tranh thư pháp của Trần Quốc Công, ngày mai cô đi thăm hỏi Trần Quốc Nam rồi đưa cho ông, như thế cũng sẽ tỏ ra biết điều hơn.
Thế là cô nói: ” Anh Nghị, tôi có bạn rất thích thư pháp của bác cả anh, anh có thể giúp tôi hỏi một chút, tôi muốn mua tranh chữ của ông ấy.”
Bởi vì tác phẩm của Trần Quốc Công quá có tiếng, cho nên trên thị trường cũng có rất nhiều sản phẩm giả. Nguyễn Khánh Linh đã dự định đưa cho Trần Quốc Nam, vậy khẳng định cần bút tích thực tặng người.
Trần Hữu Nghị nhún vai nói: “Không cần mua, tôi trực tiếp bảo bác cả viết một bức cho cô là được.”
“Vậy thì cám ơn anh!”
Một chuyện khiến Nguyễn Khánh Linh lo lắng đã được giải quyết làm cô thấy nhẹ nhõm hẳn, sau đó cô thăm dò đi loanh quanh quán bar.
Ngoại trừ lần trước cô tới quán bar một lần, sau đó cô chưa từng đi vào.
Cô còn rất tò mò với chỗ này.
Không đầy một lát, Phạm Nhật Minh đã quay về rồi.
Nhân viên phục vụ đang bê rượu đến sau lưng anh.
Rất nhanh hai người đàn ông đã uống, Nguyễn Khánh Linh ngồi ở bên cạnh Phạm Nhật Minh, cô nhìn bọn họ uống rượu, thời gian dần qua lại thèm rồi.
Rượu ở trong quán bar này không giống rượu ở chỗ khác lắm, chất lỏng bên trong ly rượu đủ mọi màu sắc, nhìn giống như là nước ngọt, trông thật ngon miệng.
Bất tri bất giác cô nhìn thấy mà hai mắt phát ra ánh sáng.
Lúc đầu Trần Hữu Nghị đang nói chuyện với Phạm Nhật Minh, trong lúc vô tình anh ta liếc mắt thấy vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh, anh ta không nhịn được bật cười nói: “Nhật Minh, anh mau nhìn vợ anh đi, trông cô ấy đã thèm thành hình dáng ra sao kìa? Anh gọi cho cô ấy một ly đi.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô ở bên cạnh một cái.
Người phụ nữ giống như con mèo ham ăn mà nhìn chằm chằm ly rượu trong tay anh, hai mắt của cô sáng rực, cứ như sợ người khác không biết suy nghĩ của cô.
Anh cười bất đắc dĩ nhéo nhéo chóp mũi của cô nói: “Cô ấy không biết uống rượu, không thể uống.”