Chương
Khi cái tên kinh tởm kia bắt đầu dùng tay chạm vào mông của Nguyễn Khánh Linh, cô đột nhiên đứng dậy và cầm lấy túi xách của mình.
“Tổng biên tập! Nếu anh không muốn hợp tác một cách hẳn hoi thì lần này coi như đến đây thôi, xin thứ lỗi!”
Sau đó, Nguyễn Khánh Linh đang định nhanh chóng rời đi, ai biết được rằng tên kia đã đi trước cô một bước, ngăn trước mặt cô, tiến lại gần cô nở nụ cười dâʍ đãиɠ: “Đừng như vậy mà, Khánh Linh, tôi chỉ đang cố gắng tâm sự với cô một chút, tôi chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta tốt đẹp hơn thôi. Chuyện công việc thì tất nhiên là được rồi… A! ”
Tổng biên tập chưa kịp nói xong đã bị Nguyễn Khánh Linh đánh một cái.
“Xin lỗi, tôi sợ mình sẽ nôn mất nếu tôi còn tiếp tục nói chuyện với anh như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng và chán ghét của Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn khiến tổng biên tập tức giận, anh ta lập tức xông lên, hét lớn: “Đồ hèn hạ, bây giờ tôi sẽ xử cô.”
Nguyễn Khánh Linh đã chuẩn bị từ trước, lúc anh ta xông lên, cô nắm lấy hai vai của người đàn ông, dùng sức đùi đá lên phần đáy quần của anh ta.
“A…”
Tiếng kêu rên của tổng biên tập lập tức truyền đi, lúc này, các biên tập viên ở phòng làm việc bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau đớn của anh ta.
Các biên tập viên nghe thấy âm thanh ấy thì vội vã chạy đến, cuối cùng nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.
Người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh ấy đang đứng trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm trên đất, ôm lấy đũng quần của mình.
“Anh là đồ háo sắc. Đúng là phần tử cặn bã của loài người. Quan hệ hợp tác của hai chúng ta kết thúc tại đây.”bg-ssp-{height:px}
Tổng biên tập nghe thấy lời này thì hận không thể túm tóc, cho người phụ nữ này một bài học, thế nhưng cơn đau ở vùиɠ ҡíи làm anh ta không thể đứng thẳng được.
Thế là, anh ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Nguyễn Khánh Linh, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng đâu.”
Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không để ý, cô còn nở một nụ cười mỉa mai, không thèm quay đầu lại, rời khỏi phòng làm việc.
Cô sẽ sợ anh ta sao?
Lúc này, những người xung quanh cũng nhìn Nguyễn Khánh Linh bằng những con mắt khác nhau, có thương xót, có đồng tình, có kính nể. Nhưng nhiều nhất vẫn là đồng tình.
Tên đầu trọc này có thể trở thành tổng biên tập là nhờ quyền thế của gia đình, sau đó thuê người có thể giúp anh ta quản lý tòa soạn, tòa soạn mới phát triển như hôm nay.
Bình thường, số người phụ nữ bị hủy hoại trong tay của tên đầu trọc này không ít.
Ai mà biết, hôm nay lại có một cô gái gầy gò yếu đuối làm nhục mặt anh ta trước mặt mọi người, hơn nữa… Còn đánh anh ta thảm như vậy…
Thậm chí còn có biên tập viên thầm nghĩ trong lòng, dựa theo mức độ đau đớn trên mặt của tổng biên tập, có lẽ thế hệ sau của anh ta không thể có nữa rồi.
Nói chung, cho dù anh ta có chuyện gì hay không, người phụ này đúng thật xui xẻo, nhất định bị anh ta báo thù đến chết.
Nhìn những người xung quanh, tổng biên tập cảm thấy rất mất mặt, còn có tức giận, hét vào mặt bọn họ: “Các người ăn no nên không có việc gì làm đúng không? Vậy vào đây làm gì? Còn không mau đi làm việc?”
Nói xong, những người vây xem đều nhanh chóng tản ra.