Chương
Anh ấy cũng không biết lúc đó trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bệnh viện cách khu huấn luyện rất ra, đi đường mất rất nhiều thời gian.
Chờ đến khi Trung Huy đến nơi, đã là xế chiều rồi.
Anh ấy cũng không biết mình đang mong chờ vào cái gì, chính là đợi đến lúc anh ấy đến đó, Lâm Đỗ Nhã cũng đã đi rồi.
Dù sao, anh ấy đi đi về về mất thời gian dài như vậy, cô ấy cũng không thể ở đó cả ngày được.
Nhưng mà, đợi đến lúc Trung Huy đến, Lâm Đỗ Nhã lại vẫn còn đang ở trong phòng huấn luyện.
Bọn họ đang nghỉ ngơi.
Huấn luyện viên nam và Lâm Đỗ Nhã đang ngồi ở trên sàn nhà, hai người vừa nói vừa cười, lại còn ngồi rất gần, tay người đàn ông kia đặt trên sàn phía sau người phụ nữ, từ góc độ của Trung Huy, giống như là anh ta đang ôm lấy cô ấy vậy.
Tâm trạng của Trung Huy lập tức trở nên kém đi.
Anh ấy chỉ cảm thấy buồn rầu mà trước nay mình chưa từng có, ngoài ra, còn có khó chịu không nói được thành lời không ngừng thiêu đốt ở trong lòng.
Vì thế, Trung Huy gọi điện thoại cho cấp dưới, trực tiếp đi điều tra biển số xe của người này cho anh ất.
Cấp dưới làm việc rất nhanh, lập tức đã gửi biển số xe đến điện thoại di động của anh ấy.
Trung Huy lại nói: “Bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, nói xe của anh ta bị xước, muốn bồi thường tiền cho anh ta.”
Phân phó xong, anh ấy cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm tiếp tục nhìn chẳm chằm vào người đàn ông ở bên trong kia.
Một lúc sau, chuông điện thoại di động của người đàn ông kia vang lên.
Anh ta nói điện thoại một lát, sau đó đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi huấn luyện viên nam rời đi, Trung Huy trực tiếp đi vào phòng huấn luyện, anh ấy muốn mang Lâm Đỗ Nhã đi.
Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy anh ấy thì rất kinh ngạc, cô ấy còn tưởng anh ấy đã rời đi.
Nhưng mà, cô cười, hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây vậy?”
Trung Huy không có nói nhiều với cô ấy, anh ấy cầm áo khoác của cô ấy, choàng trên người cô gái, sau đó lại nửa cưỡng chế bế cô ấy từ dưới đất lên.
Trực tiếp mang cô ra ngoài.
Lâm Đỗ Nhã chưa từng thấy mặt vô lý lại bá đạo như vậy của anh ấy.
Nhưng mà, lúc này cô lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cũng đoán ra được cái gì đó.
Lúc hai người đi ra khỏi cửa, gặp huấn luyện viên nam từ bãi đậu xe dưới lòng đất lên.
Anh ta nhìn Trung Huy, giật mình.
Lâm Đỗ Nhã hỏi: “Xe có bị xước nghiêm trọng không?”
Sắc mặt của huấn luyện viên nam xuất hiện chút mệt mỏi, nói: “Xe của tôi không có bị xước, vừa nãy lúc xuống, cũng không thấy có người nào.”
Anh ta tự mình nói: “Chắc hẳn là trò đùa dai của ai.” Sau đó, người đàn ông nhìn thấy tư thế của Trung Huy, hỏi: “Hai người phải đi rồi sao?”
Lúc này Trung Huy trả lời rất nhanh: “Ừ.”
Huấn luyện viên nam nhíu mày, nói: “Đúng lúc tôi cũng phải đi, nếu không tôi đưa cô về?”