Chương
Hàn Văn Trịnh bị dọa sợ, liên tục lùi bước về sau. Anh ta ngó mấy khẩu súng trong tay bọn hộ mà quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng mà Hàn Văn Trịnh chẳng có nhiều không gian để lùi lại, cổ áo vest chợt bị túm chặt.
Sức Phạm Nhật Minh khỏe kinh người, anh trực tiếp nhấc Hàn Văn Trịnh lên, sau đó dường như vứt rác rưởi, trực tiếp quăng đến dưới chân Trung Huy.
“Coi chừng anh ta, đừng để anh ta chết.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh nhanh chóng bước chân, rời khỏi căn phòng này.
Bây giờ cả người Hàn Văn Trịnh đã run lẩy bẩy, anh ta vừa định ngẩng đầu thì cổ chợt tê rần. Hàn Văn Trịnh hét lớn, xương cổ của anh ta giống như bị giẫm vỡ rồi.
Trung Huy giẫm mạnh chân lên cổ người đàn ông.
Trong ánh mắt anh ấy hiện vẻ lạnh lùng, dường như trong giọng nói bình thản xen lẫn chút châm biếm:
“Ngu dốt!”
Chẳng bao lâu, Phạm Nhật Minh đã tìm thấy Nguyễn Khánh Linh.
Ban nãy Hàn Văn Trịnh đã cho người băng vết thương trên trán cho cô, nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn đang nhắm nghiền mắt, dường như bị ngất xỉu.
Hô hấp của Phạm Nhật Minh bỗng nhiên như ngưng lại, anh bước nhanh về phía trước, bế thẳng người phụ nữ lên, vội vã lao ra ngoài.
Anh chưa từng có một giây một phút nào lại cảm thấy lo lắng và bất lực giống như bây giờ.
Hàn Văn Trịnh không hề trông thấy, nhưng anh lại nhìn thấy.
Lúc ấy, dường như người phụ nữ trong màn hình đã dùng hết sức lực toàn thân để mạnh mẽ lao về phía bức tường, chỉ trong nháy mắt trán của cô đã lập tức chảy ra rất nhiều máu tươi.
Hình ảnh kia, đến tận bây giờ vẫn quanh quẩn hiện ra rất rõ ràng trong đầu của Phạm Nhật Minh.
Dường như anh cũng phát điên luôn rồi, bước đi rất vội, nỗi lo lắng không ngừng hiện lên trên trán.
Cho dù là ai thì cũng đều thấy được, tổng giám đốc Phạm rất quan tâm đến vợ của mình.
Lúc này trong trang viên, các loại âm thanh hòa lẫn nhau vang lên ồn ào, có tiếng đánh nhau, có tiếng xe chạy, có cả tiếng súng nổ vang rền, thậm chí còn có cả tiếng “phật phật” của cánh quạt máy bay trực thăng khi hạ cánh xuống.
Kỳ thật, vào lúc mà Phạm Nhật Minh chạy tới, anh đã lập tức bắt chuyện với Trung Huy.
Cho dù anh đến trang viên trước, thì thực tế anh cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, anh chỉ mong cứu được Nguyễn Khánh Linh ra sớm một chút mà thôi.
Hơn nữa chuyện chuyển nhượng cổ phần gì đó kia, anh đồng ý cũng chỉ là vì muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Làm như vậy Trung Huy sẽ có nhiều thời gian hơn, có thể nắm bắt được tất cả mọi hành động của Hàn Văn Trịnh, hơn nữa, tạm thời sẽ giúp người phụ nữ kia không gặp phải nguy hiểm gì.
Phạm Nhật Minh cho rằng tất cả những kế hoạch này sắp xếp như vậy là rất tốt.
Thế nhưng, anh lại không thể ngờ được rằng, biến số duy nhất trong sự kiện này, vậy mà lại xuất phát từ người phụ nữ đang nằm trong ngực anh đây.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, vì để mình không phải chuyển nhượng cổ phần sang cho Hàn Văn Trịnh, mà cô không ngại ngần làm ra chuyện tổn hại đến chính bản thân mình…
Cái người phụ nữ ngốc chết đi được này!