Chương
Lúc giường bệnh được đẩy ra, Phạm Nhật Minh đã chờ sẵn ở bên ngoài, anh vội vã đứng bật dậy, đi đến trước mặt bác sĩ, lông mày nhíu chặt lại, nghiêm túc đến mức có chút doạ người.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Nữ bác sĩ an ủi anh: “Không có việc gì, chỉ là trên trán bị va vào nên rách da, não chỉ có chút chấn động rất nhỏ thôi.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cau mày, hỏi lại: “Vậy thì tại sao cô ấy còn chưa tỉnh lại?”
Kỳ thật chính bản thân nữ bác sĩ cũng cảm thấy kỳ quái, dù sao thì vừa rồi làm kiểm tra cho bệnh nhân này, nhìn chung là không có vấn đề gì lớn, về phần tại sao còn chưa tỉnh lại…
“Có khả năng là vì đã chịu kích thích quá lớn đi.”
Vẻ mặt của Phạm Nhật Minh không được tốt lắm, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Y tá sắp xếp cẩn thận cho Nguyễn Khánh Linh xong, thì rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.
Người đàn ông luôn lo lắng không ngừng mà nhìn vào người phụ nữ nằm trên giường.
Bỗng nhiên, Nguyễn Khánh Linh giật giật lông mi, dường như là có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Phạm Nhật Minh lập tức đứng dậy, đôi mắt nhìn vào người phụ nữ chăm chú.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Nguyễn Khánh Linh lập tức tỉnh lại.
Phạm Nhật Minh kích động đến mức vội vã ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói: “Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.”
Trong giọng nói của anh còn hiện rõ cảm xúc như chủ nhân của nó đã trút được gánh nặng.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi cô cũng chỉ giả vờ hôn mê mà thôi, vậy mà lại làm hại anh phải lo lắng lâu như vậy.
Đến bây giờ không còn người lạ nữa cô mới dám mở mắt ra.
Có điều, Nguyễn Khánh Linh vẫn chỉ cười cười, tựa vào trong ngực của người đàn ông, nói với anh: “Em không sao, anh không cần lo lắng đâu.”
Phạm Nhật Minh hơi buông cô ra, anh nhìn băng vải quấn trên đầu cô, sắc mặt vẫn còn nguyên vẻ lo lắng, hỏi cô: “Đầu còn đau không? Bác sĩ nói em bị chấn động não rất nhỏ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Những lời này Nguyễn Khánh Linh cũng đã nghe được.
Ngoại trừ chỗ bị rách da trên đầu thấy hơi đau một chút, thì những chỗ khác đều tốt cả, không có chỗ nào bị thương cả.
Thế là, Nguyễn Khánh Linh lập tức lắc đầu, đáp: “Em thật sự không có việc gì cả, anh đừng lo lắng như vậy, chỉ là đập đầu vào tường một chút mà thôi.”
“Vậy thì sao vừa rồi em lại ngất đi?”
Phạm Nhật Minh vô thức hỏi lại, anh nhìn vào người phụ nữ trước mắt mình, hai gò má hồng hào, ánh mắt trong trẻo, khóe miệng còn hơi nhếch lên, không có chút dáng vẻ yếu ớt chìm vào hôn mê như vừa rồi chút nào.
Anh lại là một người thông minh.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ này lấp lánh ánh sáng, nói quanh nói co lại nói không ra lời, thì Phạm Nhật Minh lập tức hiểu ra được.
Cũng khó trách vừa rồi bác sĩ không trả lời được lý do cô bị hôn mê.