Chương
Con ngươi Trung Huy bình tĩnh, anh ấy hỏi: “Mợ chủ là muốn hỏi tôi về tình hình gần đây của anh Lê?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu.
Lúc này, người đàn ông có hơi khó hiểu, lên tiếng: “Tổng giám đốc Phạm cũng biết chuyện này, tại sao mợ chủ không trực tiếp hỏi anh ấy?”
Nguyễn Khánh Linh mím môi, nghĩ thầm, nếu hỏi thẳng Phạm Nhật Minh, cái bình dấm chua kia, lỡ đổ nhào thì chẳng phải cô cũng bị liên lụy mà gặp họa hay sao?
Có điều, cô vẫn mỉm cười, nói: “Hỏi anh thì cũng giống vậy thôi.”
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ, Trung Huy dường như hiểu ra được ít điều gì đó.
Anh ấy không tiếp tục cố chấp nữa, trực tiếp nói ra những gì mình biết.
“Gần đây trong nhà anh Lê có xảy ra chút chuyện. Bố anh ta hình như cũng ngã bệnh phải nằm viện, cho nên tối qua anh ta mới tạm thời quay lại đây một chuyến.”
“Tại sao lại như vậy…”
Nguyễn Khánh Linh cau mày, lẩm bẩm, cô nhanh chóng hỏi thêm: “Vậy bây giờ anh ta còn ở trong nước không? Vợ anh ta đâu? Có trở về với anh ta không?”
Đêm qua, cô chỉ nhìn thấy một mình Lê Tuấn chứ không trông thấy Tống Ngọc.
Trung Huy quan sát cô, một lúc sau, anh ấy mới nói: “Anh Lê đã rời đi vào sáng nay, còn có, vợ anh ấy… vợ anh ấy đang mang thai.”
“Mang thai? Tống Ngọc mang thai?”
Trên khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh thế nhưng lại lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Cô không ngờ Tống Ngọc lại có thêm một bé cưng trong bụng nhanh như vậy.
Chỉ có điều, nụ cười trên mặt cô còn chưa duy trì được bao lâu thì đã thấy Trung Huy mang vẻ mặt chần chừ rồi nói: “Mợ chủ, có một chuyện tôi phải nói cho cô biết.”
“Chuyện gì?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy nét mặt này của anh ấy, trong lòng xẹt qua một chút bất an, trực giác của cô nghĩ là chuyện về Tống Ngọc và Lê Tuấn.
“Vợ của anh Lê… sau khi mang thai, đã ly hôn với anh Lê. Dĩ nhiên anh Lê không đồng ý nhưng mà sau khi vợ anh ta đưa cho anh ta biên bản thỏa thuận ly hôn, cô ấy đã biến mất. Anh Lê luôn tìm kiếm cô ấy nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.”
“Họ đã ly hôn?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Khánh Linh đã tan biến.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao lại vậy? Tại sao lại muốn ly hôn?”
Lần trước vì cứu Tống Ngọc, Lê Tuấn đã vượt đường xã xa xôi chạy tới nước Anh. Cô và Phạm Nhật Minh cũng cùng đến đó, sau đó phải vội vã rời đi để về nước, rốt cuộc cũng không gặp lại nhau nữa, ngược lại hiện tại vì sao hai người đó muốn ly hôn?
Lúc này, Trung Huy lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
Sắc mặt Đường Hiểu Thần càng thêm ngưng trọng, cô nhíu mày không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Trung Huy nhìn dáng vẻ lo lắng của người phụ nữ trước mặt, trong mắt lóe lên vài tia khác thường, sau đó chủ động cất lời: “Mợ chủ, thật ra trong nhà anh Lê gặp phải chuyện không may cũng đã được một khoảng thời gian dài rồi, Tổng giám đốc Phạm đang âm thầm trợ giúp nhà họ Lê không ít. ”
“Tôi không biết liệu anh ấy có nói việc này với cô hay không, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cô cần phải biết.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời này của anh ấy, buông lỏng lông mày đang nhăn lại, khóe miệng cong lên nói: “Được, tôi hiểu rồi.”